Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1462: Bị Tuyết De

Chương 1462: Bị Tuyết DeChương 1462: Bị Tuyết De
Ôn Gia Thụy biết phía trước có một đoàn lữ hành khoảng chừng trăm người.
Hầu như tất cả mọi người đều đi chung một đường.
Đoàn lữ hành đó cũng không thuê nhiều tiêu sư, chắc là nghĩ đi theo quân đội triêu đình sẽ an toàn, cho nên suốt đường đi họ đều đi phía trước không xa.
Tiểu Hắc ra sức gật đầu.
Ôn Gia Thụy vội vàng vén rèm xe ngựa, lớn tiếng nói: "Lưu tướng quân, ngươi lập tức đi thông báo cho đoàn lữ hành phía trước lập tức dừng lại!"
Lưu Khải nghe xong đã đồng ý ngay lập tức: "Vâng! Ta sẽ đi ngay."
Vì có thể trở thành đồ đệ của Tuệ An quận chúa, An Quốc công nói gì suốt chặng đường này, hắn cũng sẽ tuân lệnh không chút do dựt
Hơn nữa mọi chuyện của Ôn Gia Thụy, hắn ta đều một mình làm hết. Ai giành với hắn ta, hắn ta sẽ nổi nóng với người đói
Ôn Gia Thụy lập tức ra lệnh cho đội ngũ đi sứ: "Dừng lại! Dãy núi phía trước có thể có tuyết lở, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này đi!"
Đi sứ lần này Ôn Gia Thụy là người đi đầu, hơn nữa ở Đông Lăng quốc, Ôn Gia Thụy chói lọi như hoa sen. Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đi sứ lần này, mọi người lại càng tin tưởng và nghe lời ông hơn.
Vì vậy, đội ngũ dừng lại ngay lập tức.
Ôn Gia Thụy lo lắng, nói với phó tướng: "Đưa ngựa cho tal"
Tên phó tướng kia lập tức xuống ngựa, giao ngựa cho Ôn Gia Thụy.
Ôn Gia Thụy lập tức cưỡi ngựa tiến về phía trước.
Cách đó không xa.
Đoàn lữ hành hơn trăm người không tiến lên nữa. Lúc này, bọn họ đang ngồi trên một mảnh đất trống ở ven đường ăn lương khô.
Khi Lưu Khải và Ôn Gia Thụy vội vã chạy tới.
Ôn Gia Thụy từ xa đã nhìn thấy bọn họ dừng lại ở con đường núi mới mở, bởi vì đường sá hai bên đã được đào rộng hơn.
Tiểu Hắc đi theo đỉnh đầu Ôn Gia Thụy bay tới.
Nó đột ngột kêu lên một tiếng.
Ôn Gia Thụy sợ tới sắc mặt biến đổi, không khỏi kêu to: "Mọi người chạy mau, tuyết lở rồi!"
Những người trong đoàn lữ hành nghe vậy thì sợ hãi đến mức nhanh chóng kéo xe ngựa của mình bỏ chạy.
Sau khi mấy người chạy ra xa mấy bước, bọn họ theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn ngọn núi sau lưng.
Không có chút chuyển động nào, bọn họ không khỏi dừng lại:
"Tuyết lở ở đâu chứ?! Đừng hù dọa người khác như vậy. Làm ta sợ tới mức ném luôn cả miếng lương khô trong tay!"
"Đúng vậy đấy! Loại chuyện này có thể tùy tiện đùa giỡn sao?"
Lời vừa dứt, bông tuyết phủ kín bầu trời đổ ập xuống.
Những người đó lập tức chạy nhanh nhất có thể! "Âm ầm' một tiếng nặng nề vang lên.
Toàn bộ đường núi đều bị chặn lại.
Mặt đất rung chuyển.
Những thương nhân đó nhanh chóng bỏ chạy, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Nếu chậm một bước thì hiện tại bọn họ đã bị chôn sống rồi!
Những người phản ứng chậm hay chạy chậm đều trực tiếp bị chôn vùi!
Bọn họ đã rất may mắn rồi, nhưng ngay cả như vậy thì một số hàng hóa của bọn họ cũng đã bị chôn vùi.
Lưu Khải cũng sửng sốt: "Thực sự có tuyết lởi"
Người của thương đội chạy trốn rất xa, nhìn tuyết trắng vẫn cuồn cuộn giống như bọt sóng.
Một trận sống sót sau tai nạn.
Sau đó mới phản ứng lại là cần phải tìm người.
Một người nam nhân trung niên nhìn thoáng qua người trong đội ngũ, phát hiện không có cha mình, lập tức gọi to lên: “Cha! Chai."
Cũng có người nhìn một vòng không phát hiện thấy huynh đệ của mình, hô lên: "Đại ca ta đâu? Có ai thấy đại ca của ta không? Đại cal"
"Nhị thúc, nhị thúc, ngươi ở đâu? Có ai thấy nhị thúc của ta không?"
Lúc này đồng bọn đồng hành nói: "Vừa rồi ta thấy có mấy người chạy trốn chậm bị tuyết chôn vùi."
Nam nhân trung niên nghe xong, cứ thế chạy tới.
Những người đó nhanh chóng kéo hắn lại: "Điên rồi! Tuyết lở còn chưa xong đâu! Ngươi chạy tới là tìm chết sao?"
"Cha ta bị tuyết vùi, ta muốn đi cứu ông ấy! Ngươi buông ta ral"
"Chờ một lát, chờ một lát, chờ tuyết ngừng lại thì chúng ta lại cùng đi cứu người! Hiện tại chạy tới là tìm chết đấy?"
"Nhưng mà lại chờ một lát nữa thì cha ta sẽ chết mất!"
"Ngươi buông tay, ta muốn đi cứu đại ca tat"
Bạn cần đăng nhập để bình luận