Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1464: Không Cứu Được

Chương 1464: Không Cứu ĐượcChương 1464: Không Cứu Được
Lúc này một cô nương mặc áo trắng như tuyết tho đầu ra: "Cha ngươi ở kia sao? Đưa ta đi nhìn xeml"
Nữ tử áo trắng vừa xuống xe ngựa, mọi người đều bị mỹ mạo cùng tiên khí của nàng hấp dẫn.
Nam nhân trung niên thấy cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như thế, kinh ngạc một chút, nghĩ thầm trẻ tuổi như vậy không biết có chữa được không!
Nhưng mà hắn nghĩ đến nàng ta là người của Thần Y Cốc, người của Thần Y Cốc có y thuật rất lợi hại!
Nhìn nàng ta như vậy, rất có dáng vẻ đạo cốt tiên phong, có khi là có thuật giữ gìn tuổi thanh xuân chứ thật ra đã bảy tám chục tuổi!
Hắn lập tức nói:
"Cha ta ở trên chiếc xe ngựa kia! Cầu thần y cứu cứu cha tai"
Nha hoàn áo xanh đỡ nữ tử áo trắng xuống xe ngựa, nói với hắn: "Yên tâm, tiểu thư nhà ta có tấm lòng như Bồ Tát, nhất định sẽ cứu cha ngươi!"
Lưu Khải thấy dáng vẻ của nữ tử áo trắng, mắt trợn trắng lên, hắn còn tưởng rằng là ail Hóa ra là Giả thần yl
Không sai, người này chính là Giả Tĩnh Như.
Vạn Thọ Tiết sắp tới rồi, đây là nàng ta tới tham gia Vạn Thọ Tiết, chẳng qua bởi vì nàng ta muốn trước năm mới chữa bệnh từ thiện ở kinh thành, đề cao một chút thanh danh của mình, cho nên không chờ đội ngũ Bắc Minh quốc đi sứ cùng mà chính mình lại đi trước, thuận tiện cũng tìm hiểu một chút, Vạn Thọ Tiết của Nạp Lan quốc rốt cuộc sẽ có chiêu gì, đến lúc đó còn ứng đối cho tốt.
Giả Tĩnh Như đi tới bên cạnh xe ngựa, nàng ta thấy trên đầu lão bá có một lỗ thủng to, sắc mặt như tro tàn.
Nàng ta hơi hơi nhíu mày, đem tay đặt ở trên mạch đập của ông ấy.
Sau một lúc lâu, nàng ta mới lấy tay ra.
Nam nhân trung niên khẩn trương hỏi: "Thần y, cha ta thế nào?"
Giả Tĩnh Như lắc đầu: "Nguy ở sớm tối, dữ nhiều lành ít. Ta chỉ có thể giữ được tính mạng của ông ấy, nhưng mà cũng chỉ là người thực vật, có khả năng ông ấy sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại."
Thái y đi theo nghe xong lời này, không khỏi ca ngợi nói: "Người của Thần Y Cốc quả nhiên danh bất hư truyền, có thể giữ được tánh mạng đã rất tốt rồi. Hiện tại lệnh tôn đã bước một chân vào quỷ môn quan, trọng thương như vậy, ngoài người của Thần Y Cốc ra tay thì chắc cũng không còn ai có thể giữ được tánh mạng của ông ấy."
Nam nhân trung niên nghe xong lời này thì đôi mắt đều đỏ lên: 'Đa tạ thần y, cầu xin thần y cứu cha ta đi!"
Chỉ cần giữ được tánh mạng cũng được.
"Lộc cộc" Lúc này lại một trận tiếng vó ngựa truyền đến.
Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới.
Ôn Gia Thụy thấy Ôn Noãn tới thì ánh mắt sáng lên, ông lập tức vẫy tay với Ôn Noãn: "Noãn nhil Noãn nhil Con mau tới cứu vị lão bá này!"
Giả Tĩnh Như nhìn qua, siết chặt tay.
Lại là Tuệ An quận chúa!
Tại sao mình cứ đi tới đâu, nàng lại như oan hồn bất tán có mặt ở đó?
Ôn Noãn đi tới bên cạnh Ôn Gia Thụy, xoay người xuống ngựa, đánh giá trên dưới Ôn Gia Thụy một cái: "Cha, cha không sao chứ?”
Tiểu Hắc truyền tin nói tuyết lở, có người bị chôn vùi, tuy rằng Ôn Gia Thụy cùng đội ngũ đi sứ không có chuyện gì, nhưng On Noãn vẫn lo lắng sẽ lại xảy ra tuyết lở lần nữa.
Ôn Gia Thụy xua tay: "Ta không có việc gì, mau, Noãn nhi, con nhìn vị lão bá kia! Nhìn xem có thể cứu ông ấy tỉnh dậy hay không!"
Ôn Gia Thụy chỉ xe ngựa của mình.
Hiện tại trời giá rét, tuổi của lão bá đã lớn, nên được sắp xếp ở trên xe ngựa của Ôn Gia Thụy.
Nha hoàn áo xanh nghe xong lời này thì cười nhạo một tiếng: "Cô nương nhà ta chính là cốc chủ tương lai của Thần Y Cốc, nàng còn không cứu tỉnh được thì một người chuyên đi đoạt công lao của người khác có thể cứu tỉnh sao?"
Giả Tĩnh Như trừng mắt nhìn nha hoàn áo xanh một cái: 'Không được vô lễ!"
Giả Tĩnh Như nhìn Ôn Noãn cười khanh khách nói: "Tuệ An quận chúa, chúng ta lại gặp mặt!"
Ôn Noãn lễ phép gật gật đầu, thái độ xa cách: "Lại gặp rồi. Xin tránh ra, ta cứu người trước đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận