Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1469: Hồi Quang Phản Chiếu

Chương 1469: Hồi Quang Phản ChiếuChương 1469: Hồi Quang Phản Chiếu
Vào lúc tỉnh lại ông ấy có thể sẽ quên vì sao mình bị thương, một ít người và một số chuyện, nhưng cũng có những thứ ông ấy không quên.
Ông có thể để cha mình ở lại kinh thành một đoạn thời gian không?"
Nam nhân trung niên lập tức gật đầu: "Dạ được, nhà của tiểu nhân ở kinh thành, dù thế nào đi nữa, chỉ cần có thể cứu cho cha của tiểu nhân tỉnh lại, đừng nói đưa cha tiểu nhân đến kinh thành, cho dù là chân trời góc biển tiểu nhân vẫn sẽ đưa ông ấy đi!
Nói xong hắn còn quỳ xuống, dập đầu với Ôn Noãn: "Cảm ơn Tuệ An quận chúa, ân cứu mạng của Tuệ An quận chúa, tiểu nhân xin ghi khắc vào trong lòng! Nếu mai đây có việc gì cần đến tiểu nhân, Tuệ An quận chúa cứ việc dặn dò! Chuyện trên trời dưới đất gì tiểu nhân cũng đều có thể làm, Tuệ An quận chúa muốn ăn gì hoặc muốn mua một vài vật gì đó ở bất cứ nơi đâu, cũng có thể nói cho tiểu nhân biết, tiểu nhân chắc chắn sẽ dốc hết sức mình để mua đến cho Tuệ An quận chúa! Bất kể là chân trời góc biển!"
Hắn biết với thân phận cao quý của Tuệ An quận chúa, khả năng cần hắn giúp có thể nói là rất ít, nhưng hắn nói lời này là lời vô cùng thật lòng.
Do hắn đã cùng cha mình đi bán dạo nhiều năm, nên cũng có quen biết nhiêu người từ những quốc gia khác nhau.
Ôn Noãn cũng không khách khí: "Được, sau này ta có chuyện gì cần ta sẽ nhờ ngươi mang chút đồ."
Giả Tĩnh Như nắm chặt tay, đầu bị thương nặng như vậy không chết thì cũng phải hôn mê nhiều năm, vì sao lại có thể cứu cho tỉnh lại?
Y thuật của Tuệ An quận chúa.
Không, Giả Tĩnh Như không muốn tin y thuật của Tuệ An quận chúa còn lợi hại hơn so với nàng!
Nói không chừng là hồi quang phản chiếu!
Giã Tĩnh Như nắm tay thật chặt rồi lại buông ra, nàng ta mỉm cười: "Y thuật của Tuệ An quận chúa quả nhiên tài giỏi. Thế mà có thể cứu được người này tỉnh lại."
Ôn Noãn mỉm cười: "Tài giỏi thì không dám nhận, chỉ cao hơn cốc chủ tương lai của Thần Y cốc là cô mà thôi".
Nạp Lan Cẩn Niên cầm lấy cái kẹp, kẹp chặt miếng bông gòn đẫm máu, chuyển động nó trong tay: "Nha đầu, muội nói xem ông trời có lỗ tai không?"
Ôn Noãn nhìn thoáng qua trời xanh: "Chắc là có!"
Giả Tĩnh Như: "..."
Nàng ta lùi về phía sau hai bước.
Lưu Khải vui sướng khắp cả người: "Chuyện cứu một người thực vật tỉnh lại, y thuật này đâu phải chỉ giỏi bình thường thôi đâu! Haiz, thần y cốc có phải không có người nối nghiệp không? Thật khiến cho người ta lo lắng mài”
Đám binh lính đều an ủi: "Giả thần y còn trẻ, không cần tức giận, sau này nghiên cứu y thuật cho thật tốt có thể vài năm nữa y thuật của Giả thần y có thể giống như quận chúa!"
"Nhưng cũng đừng hiểu lầm! Ý của ta là y thuật của cô có thể giống với quận chúa của chúng ta lúc này, chứ không phải giống y thuật của quận chúa ở vài năm sau. Y thuật của quận chúa chúng ta, cô cũng đừng nghĩ sẽ so sánh được, nó khap khiang lắm, chẳng thể so được đâu. Chẳng hạn giống như tài bắn cung của quận chúa, chúng ta cũng không dám so với quận chúa, chúng ta đều học theo Tuệ An quận chúa. Giả thần y, những lời nói đầy kinh nghiệm này của chúng ta đều truyền lại cho cô!"
"Giả thần y, vừa rồi chẳng phải cô nói muốn học theo quận chúa của chúng ta sao? Hiện tại cô có học theo được không? Người làm nghề y phải có tấm lòng từ bi, sau này gặp người bị thương cô cũng có thể cứu người! Đúng rồi, cô có cái gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi quận chúa của chúng tôi, đừng lén học theo, sau đó nói là do chính cô chữa khỏi!"
"Nói cái gì vậy? Giả thần y là người cao thượng, là người có lòng nhân từ và bác ái, tất nhiên sẽ không làm ra loại hành vi tiểu nhân như vậy!...
Đám lính cứ ngươi một lời, ta một lời, có người còn bắt chước theo giọng điệu vừa rồi của nàng ta, nói y như đúc.
Giả Tĩnh Như suýt chút nữa đã không giữ được nụ cười trên môi của mình.
Những người này thật sự là khinh người quá đáng!
Nhưng mà nàng ta vẫn mỉm cười!
Bạn cần đăng nhập để bình luận