Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1476: Hoc Vien Ky Nang

Chuong 1476: Hoc Vien Ky NangChuong 1476: Hoc Vien Ky Nang
Vậy nên thần nữ kiến nghị Hoàng Thượng chi một phần từ năm ngàn vạn lượng hoàng kim, trong các châu phủ, chọn một huyện, xây một học viện dạy kỹ năng, chuyện dạy nghề cho các bá tánh nghèo khổ.
Những gia đình nghèo khổ, chỉ can có một người thông thạo một nghề, hơn nữa còn bắt đầu đi làm, như thế xem như đã giải quyết được vấn đề ấm no cơ bản của gia đình đó. Hơn nữa cũng có thể khai quật một vài nhân tài có tiềm lực trong số các bá tánh bình thường, sau đó cống hiến cho triều đình. Mà khi bá tánh đã có nghề nghiệp, thuế mà của triều đình theo đó cũng sẽ tăng lên... Đây là một vòng tuần hoàn tốt".
Hoàng Thượng nghĩ: 'Ý tưởng này của quận chúa Tuệ An rất tốt, nhưng mà sau khi xây dựng học viện, vậy có thu học phí hay không? Nếu thu học phí, các bá tánh nghèo khổ lấy đâu ra bạc để nhập học?
Nếu không thu, triều đình có thể ủng hộ để duy trì hoạt động của học viện, nhưng mỗi năm cũng cần đóng không ít bạc! Ngoại trừ bạc mời các tiên sinh về, bạc để bảo trì cơ sở vật chất của học viện, cũng phải cung cấp cho học sinh tài liệu học tập đúng không! Mấy thứ này chắc hẳn cũng phải tốn một khoản bạc!"
Mọi thứ đều tốn bạc!
Ôn Noãn: "Học viện đương nhiên phải thu học phí, chẳng qua có thể thu thấp hơn so với các học viện chính quy một chút, đối với một số học sinh bình thường mà nói, trong nhà có thể mượn chút bạc, tiết kiệm chút bạc là có thể đi học được rồi.
Đối với một số học sinh có gia cảnh vô cùng khốn khó, học viện có thể cung cấp một ít học bổng. Sau đó chỉ cần đạt được danh hiệu học sinh giỏi, thì có thể nhận được học bổng.
Ngoài ra, còn có thể hợp tác với tiền trang, đặt một khoản quỹ vay không lãi suất cho học sinh, miễn lãi suất một năm hoặc hai năm, vv. ., chuyên cung cấp cho các bá tánh nghèo khổ.
Sau khi học xong, bọn họ cần phải trả hết khoản vay trong vòng một năm, nếu không trả thì cứ tính dựa trên số bạc đã vay cộng lãi suất.
Thần nữ cảm thấy, người có chí tiến tới, muốn thay đổi vận mệnh, chẳng sợ có vay bạc thì cũng muốn đến học viện để học nghề!
Mà thu học phí, để tránh trường hợp một số người ham ăn biếng làm trà trộn vào học viện, ngày nào cũng chỉ biết ăn nhậu chơi bời! Quy định cụ thể thì để thân nữ sửa sang lại rồi viết ra, sau đó trình tấu chương lên cho Hoàng Thượng xem thử."
Miễn phí là không có khả năng miễn phí, rốt cuộc có một số người nghèo là bởi vì ham ăn biếng làm, không phải bởi vì nguyên nhân khác, còn một số người đặc biệt thích ham món lợi nhỏ, nhân phẩm có vấn đề.
Những người này có giúp đỡ cũng là uổng phí, thậm chí còn là tự tìm phiền toái. Không bằng tạo ra một ngạch cửa để lại tài nguyên có hạn này cho những người thật sự cần, những người bằng lòng dựa vào chính đôi tay của mình đi thay đổi vận mệnh!
Hoàng Thượng nghiêm túc suy nghĩ, xét theo trình độ nhất định mà nói, đề nghị của Tuệ An quận chúa thật sự có thể giải quyết vấn đề cho một số bá tánh nghèo khổ có lòng tiến tới từ gốc rễ.
Nhưng mà cũng không phải trong một thời một khắc là có thể nhìn thấy hiệu quả, không thể không nói một điều, nó thật sự có cơ hội làm một bộ phận bá tánh nghèo khổ thoát khỏi cảnh nghèo khó, làm Nạp Lan quốc nâng cao một bước, càng thêm phồn vinh hưng thịnh hơn!!
Đương nhiên có rất nhiều chuyện nói thì rất dễ dàng, nhưng làm lại rất khó, sẽ gặp rất nhiều phiền toái, nhưng chỉ cần tốt cho bá tánh, tốt cho Nạp Lan quốc thì Hoàng Thượng đều bằng lòng nếm thử!
Thiên hạ này, các giải pháp luôn nhiều hơn khó khăn và vấn đề!
"Trãm quyết định, dùng toàn bộ năm ngàn vạn lượng hoàng kim kia để tu sửa học viện kỹ năng, phần còn lại để trong tiền trang làm học bổng! Phương pháp khen thưởng cụ thể thì Tuệ An quận chúa, ngươi lập ra một nội quy rồi nộp lên cho tram xem! Đúng rồi, sau khi học viện ở ngoài thành của ngươi được xây dựng xong, sau này chỉ phí chỉ trả cho việc mời tiên sinh và học bổng của học sinh linh tinh cũng trừ từ số bạc này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận