Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1590: Đều Ở Lại

Chương 1590: Đều Ở LạiChương 1590: Đều Ở Lại
Ôn Noãn gật đầu: "Ngươi rất có thiên phú về trà nghệ, sau khi nhận được phần thưởng từ Hoàng Thượng có thể ra ngoài mở một quán trà, chắc chắn sẽ kiếm được kha khá bạc."
Tất nhiên Hoàng Thượng sẽ ban thưởng một ít bạc, nhà ở, hơn nữa bình thường Ôn Noãn chỉ bạc và ban thưởng cho bọn nha hoàn rất hào phóng, An Quốc Công phủ bao ăn, rất ít chuyện cần dùng đến bạc, cho nên Ôn Noãn biết Tử Uyển chắc chắn có tiết kiệm được một ít bạc, hơn nữa ban thưởng xong, nàng cũng có chút tiền vốn để kinh doanh.
Tử Uyển lắc đầu: "Không cần, ta không muốn đi ra ngoài, ta muốn ở lại bên cạnh quận chúa, hầu hạ quận chúa đến già! Quận chúa xin ngài đừng bỏ rơi ta!"
Bản lĩnh của nàng đều do một tay quận chúa dạy, nàng biết bản thân mình sau khi rời khỏi quận chúa, nàng sẽ chẳng là gì cal
Ôn Noãn thấy nàng như thế, cũng không nói thêm gì: 'Được, sau này rồi nói! Rốt cuộc nếu bản lĩnh hiện tại của ngươi bị mai một đi thì quá đáng tiếc!"
"Không đáng tiếc, hầu hạ quận chúa, là việc mà ta cảm thấy đáng giá nhất! Quận chúa, ngài đừng đuổi ta ra khỏi phủ! Nếu không đây chẳng phải là ban thưởng gì, rõ ràng là trừng phạt! Nếu như thế, vậy ta cũng chẳng cần ban thưởng! Ta chỉ là nha hoàn của quận chúa!"
Từ khi sinh ra thì nàng đã là một nha hoàn, đã học cách nên hầu hạ người khác như thế nào, sau khi nàng rời khỏi đây thì còn hiểu được gì?
Nàng cũng chẳng phải là một nữ tử lợi hại như quận chúa!
Rời khỏi quận chúa, sẽ không làm được việc gì cal
Cũng sẽ không có ai coi nàng như một người bình thường!
Hơn nữa nhờ có sự giúp đỡ của quận chúa nàng mới thoát khỏi thân phận nô lệ, nhưng nàng lại chọn rời khỏi quận chúa, vậy chẳng phải nàng chính là kẻ vong ân phụ nghĩa hay sao?
Chuyện này nàng không thể làm được!
Ôn Noãn dở khóc dở cười: "Trừng phạt gì chứ? Nói bậy! Ta không đuổi ngươi đi, An Quốc Công phủ vĩnh viễn là nhà của ngươi! Chờ đến khi ngươi gả chồng, thì đây vẫn sẽ là nhà mẹ đẻ của ngươi! Ngươi muốn như thế nào thì cứ như thế đó!"
Rõ ràng Tử Uyển không tự tin về bản thân, hơn nữa nô tính đã ăn sâu bén rễ vào trong tính cách của nàng!
Nhưng rốt cuộc đây là người do mình đào tạo ra, người có tài hoa không thể để đó lãng phí được, đợi thêm khoảng thời gian nữa liền mở một quán trà ở ngoài thành, để nàng học cách quản lý, đến lúc đó chia hoa hồng cho nàng.
Nữ tử có bản lĩnh, có bạc trong tay, thì sẽ không sợ gì cả!
Trong nháy mắt mặt Tử Uyển liên đỏ lên: "Quận chúa nói gì vậy! Ta không gả chồng, ta muốn ở lại bên người quận chúa cả đời."
Ôn Noãn không tin lời này, hơn nữa nàng cũng không hy vọng nha hoàn của mình sống cô độc cả quãng đời còn lại!
Ôn Noãn nhớ đến Vạn Quân, nàng cũng phải để tâm một chút đến chung thân đại sự của thủ hại
Ngày hôm sau, lâm triều
Hoàng Thượng nói với Hồng Lư Tự Khanh: "Ái khanh, đã sắp xếp người tiễn nhóm đại sứ đi rồi sao?" Hồng Lư Tự Khanh chap tay trả lời: "Bam Hoàng Thượng, trong đoàn sứ giả của bốn nước có nhiều người đã rời đi! Chẳng qua đám người Bắc Minh Thất hoàng tử, Đông Lăng Tam hoàng tử, Tây Hoa Tam hoàng tử, Nam Cương Lục hoàng tử biết Bát công chúa sắp hòa thân với quốc vương Lan Lăng quốc, bọn họ nói tham gia xong hôn lễ của Bát công chúa rồi mới đi."
Hoàng Thượng nghe xong thì hừ lạnh trong lòng một tiếng, gì mà tham gia xong hôn lễ của Bát công chúa rồi mới rời dil
Rõ ràng là vì chưa đạt được mục đích, cho nên mới ở lại tìm cơ hội đạt được mục đích.
Ví dụ như người của Đông Lăng, đã vác theo vị quốc sư hôn mê bất tỉnh đến tận đây, nếu không nghĩ cách cứu ông ta mà trực tiếp mang về thì biết phải ăn nói như thế nào?
Còn cả Tây Hoa quốc, thua thiệt nhiều thứ như thế, không lấy được phương pháp gây giống lúa nước và lúa mạch ngàn cân một mẫu mà đã đi rồi? Sao có thể vui được chứt
Còn cả Nam Cương...
Cho nên Hoàng Thượng đã sớm đoán được đám đại sứ đó sẽ không rời đi ngay.
Chuyện kết hôn của Tiểu Bát, vừa hay chỉ là một cái cớ để bọn họ ở lại mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận