Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1602: Có Tiện Nghi Không Chiếm Là Đồ Ngốc

Chương 1602: Có Tiện Nghi Không Chiếm Là Đồ NgốcChương 1602: Có Tiện Nghi Không Chiếm Là Đồ Ngốc
Ông chủ càng thêm cung kính, nói: "Công tử nói đúng, không ngờ công tử tuổi còn nhỏ đã hiểu được những đạo lý của việc buôn bán! Ta nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của công tử! Vị lão gia cùng những công tử này, mọi người có muốn mua gì thì cứ chọn! Ta sẽ giảm giá cho các người một nửal
Một nửa?
Hộ Bộ thượng thư mở to mắt, vậy chẳng phải ông có thể chọn một khối khá tốt trong những khối nguyên thạch trung đẳng và hạ đẳng, sau đó mở cả hai khối ra, khi trở về thì chỉ cần giao một khối kém hơn lên, vậy thì cũng coi như đã nói rõ với phu nhân!
Còn khối tốt kia thì đương nhiên là ông sẽ bán cho người khác, như vậy, cuối cùng ông cũng có chút vốn riêng!
"Không cần, ông cũng đã bồi thường xong, ông chủ cứ giảm giá một chút là được". Ôn Noãn tiếp tục chọn ngọc thạch, nàng cũng không nhảy vào đống ngọc cao cấp, chỉ chọn trong đống ngọc trung cấp và hạ đẳng.
Lão bản thấy nàng như vậy, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.
Ông ấy đã chuẩn bị tinh thần hôm nay sẽ tổn thất rất nhiều.
Nhưng không ngờ vị công tử này không giống như những người ở trong kinh thành, mặc quần là áo lụa nhưng lòng tham không đáy!
Đây là người có lương tâm.
Nàng chỉ chọn nguyên thạch rẻ này, tuy biết ông ấy sẽ thật sự giảm cho nàng nửa giá nhưng không hề có ý định lợi dụng ông ấy.
Nói thật, ở trong kinh thành buôn bán nhiều năm như vậy, người như thế này rất ít thấy!
Nếu bọn họ là người xuất thân từ quan lại, vậy thì vị quan này chắc chắn rất thanh chính liêm minh!
Còn có vị lão gia vừa từ chối nhận ngọc thạch của ông ấy nữa.
Người này chắc chắn là một vị quan, mà có lẽ chức quan cũng không hề nhỏ. ...
Ông chủ đoán già đoán non ở trong lòng.
Đế Quân Hiền nhìn bóng dáng chọn ngọc thạch của Ôn Noãn, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Phượng Địch: "...'
Ánh mắt của Thất hoàng tử nhìn vị thiếu niên này.
Phượng Địch không thể không quan sát Ôn Noãn.
Thất hoàng tử chưa bao giờ là người xen vào chuyện của người khác, nhưng vừa rồi hắn ta đã ra tay giúp đỡ.
Vả lại vừa rồi thiếu niên này còn chọn nguyên thạch, trong lòng nàng ta chấn động.
Thiếu niên này là Tuệ An quận chúa của Nạp Lan quốc?!
Lúc này Đế Quân Hiền mới đi đến bên cạnh Ôn Noãn nói: "Ta thấy hình như công tử rất hiểu rõ về nguyên thạch, không biết có thể giúp ta chọn một khối không? Nếu ngươi chọn giúp ta một khối nguyên thạch, ta có thể tặng cho ngươi thêm một khối nguyên thạch nữa, ngươi thấy thế nào?"
Phương bich siết chặt chiếc khăn trong tay, không cần đoán, người này một trăm phần trăm là Tuệ An quận chúal
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn Đế Quân Hiền: "Có thểi"
Có thể tiết kiệm thêm chút bạc, còn tiết kiệm được chút mây tía, lại có thêm một khối ngọc tốt, vậy cớ gì nàng phải từ chối!
Vả lại, những thứ nàng thích cũng rất đắt tiên! Ôn Noãn chỉ vào mấy khối nguyên thạch rồi nói với ông chủ: "Ông chủ, ta muốn mấy khối nguyên thạch này!"
"Được!" Ông chủ lập tức đi lên đích thân lấy những ngọc thạch Ôn Noãn muốn ra.
Ôn Noãn đi đến chỗ nguyên thạch thượng đẳng để chọn lựa nguyên thạch cho Đế Quân Minh.
Nàng chọn tới, chọn lui, chọn được một khối kém nhất!
Xem như bù lại cho ông chủ vì đã tặng cho bọn họ một khối ngọc thạch thô tốt nhất!
"Khối nguyên thạch này rất hợp với công tử!"
Đế Quân Hiền mỉm cười, nói: "Ta tin mắt nhìn của công tử, ngươi cũng chọn cho mình một khối đi!"
Sau đó Ôn Noãn chọn cho mình một khối ngọc có chất lượng tốt nhất!
Tất nhiên cũng là ở trong đống nguyên thạch nhỏ nhất.
"Ta thấy khối này rất được!"
Ánh mắt ông chủ lóe sáng, một khối là tốt nhất, một khối là kém nhất, công tử này là đang bù đắp cho ông ấy sao?
Đế Quân Hiền gật đầu: 'Được!"
Sau đó hắn ta nói với ông chủ: "Ông chủ tính tiền đi! Tiện thể tính luôn những nguyên thạch này!"
Ôn Noãn còn chưa kịp nói gì, Hộ Bộ thượng thư đã giành nói trước: "Vậy thì đa tạ công tử!"
Dù sao đây cũng là thái tử của Bắc Minh quốc, có tiện nghi không chiếm là đồ ngốc!
Mỗi ngày ở trạm dịch ăn của Nạp Lan quốc bọn họ, ở cũng của Nạp Lan quốc bọn họ, chẳng lẽ còn không để cho hắn ta bỏ ra một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận