Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1603: Tam Nhin Han Che

Chuong 1603: Tam Nhin Han CheChuong 1603: Tam Nhin Han Che
Hộ Bộ thượng thư nói với ông chủ: "Ngươi cũng đã tặng nguyên thạch để tạ lỗi rồi, nên cũng không cần giảm giá, cứ dựa theo giá gốc mà tính!
Bát công chúa gật đầu: "Đúng vậy, cứ dựa theo giá gốc đi! Tránh cho có người nói chúng ta lòng tham không đáy!"
Lời muốn nói cũng đã được người ta nói hết rồi, On Noãn cũng không cần nói gì.
Đế Quân Hiền: '..."
Phượng Địch đảo mắt xem thường: Cái này còn không tính là lòng tham không đáy?
Quả thật là vô cùng tham lam!
Ông chủ thật sự không hề giảm giái
Hộ bộ thượng thư cũng có chút hài lòng với hành động này của ông chủ, nhưng mà trở về vẫn phải tra xét xem ông ấy có đóng thuế hay không!
Cái gì ra cái đói
Ông ấy sẽ không vì tình riêng mà làm việc thiên vị ai cả!
Đám người Ôn Noãn mua ngọc thạch thô xong, ông chủ của cửa tiệm cho tiểu nhị hỗ trợ đưa nguyên thạch lên xe ngựa ở đầu đường cho bọn họ, bọn họ cũng đi ra khỏi tiệm nguyên thạch.
Đế Quân Hiền đi theo sau bọn họ ra ngoài, hắn ta ưu nhã nói: "Đã gặp tất nhiên là có duyên, để cảm tạ vị công tử đã chọn nguyên thạch giúp ta, ta mời mọi người đến tửu lâu dùng cơm."
Ôn Noãn lập tức từ chối: "Không cần! Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cần về phủ. Dù sao công tử cũng đã cảm ơn rồi, cho nên bữa cơm này cũng không cần thiết! Cáo từ!"
Tất nhiên, nếu không phải vì gặp Đế Quân Hiền thì Ôn Noãn còn dự định tiếp tục đi mua sắm, nhưng đã gặp Đế Quân Hiền, Ôn Noãn đoán hắn ta đã đoán được thân phận của bọn họ, nên cũng không còn hứng thú để tiếp tục đi nữa.
Đế Quân Hiền cũng không dây dưa, chỉ là bày ra vẻ mặt tiếc nuối nói: "Một khi đã như vậy, ta cũng không cản trở các vị! Cáo từi"
Hộ Bộ thượng thư là vui vẻ nhất, ông ấy vui cười hớn hở nói: "Cảm ơn nguyên thạch mà công tử tặng, cáo từ!"
Sau khi hai bên nói lời từ biệt, đám người Ôn Noãn cũng rời đi.
Đế Quân Hiền nhìn theo bóng dáng của nàng thật lâu không rời mắt.
Phương Địch không thể không hỏi: "Thất công tử, chúng ta có cần đem nguyên thạch này mở ra không?"
Đế Quân Hiền lấy lại tinh thần: "Không cần, đi thôi!"
Đây là nguyên thạch mà nàng đã chọn cho hắn ta, đến lúc đó cho dù chất lượng ngọc tốt hay xấu, hắn ta cũng sẽ cho người mở ra, sau đó khắc thành đồ vật cá nhân mà mang theo bên người!
Tất nhiên sẽ là một đôi!
Phương Địch siết chặt chiếc khăn tay, nhưng cũng không từ chối, nàng ta mỉm cười: "Được!'
Đế Quân Hiền đi phía trước.
Phượng Địch cùng Giả Tĩnh Như đi ở phía sau hắn ta.
Phượng bich nói với Giả Tĩnh Như: "Cô có thấy vị công tử vừa rồi chọn nguyên thạch có tốt không?"
Giả Tĩnh Như mở miệng: "Tôi có thấy, cũng cảm thấy mấy người kia vừa rồi là cố ý lợi dụng!"
Nàng ta thấy bọn họ ở trong tiệm ngọc thạch làm loạn một lúc, còn được một ngọc thạch thượng đẳng miễn phí!
Cuối cùng ngay cả một văn tiên cũng không cần bỏ ra, mà có thể lấy được mấy khối ngọc thạch.
Người như thế này ở trên giang hồ đều gọi là kẻ lừa đảo!
Khóe miệng Phượng Địch khẽ nhếch lên, nàng ta cũng cho là vậy, chẳng qua nàng ta không dám nói trước mặt cho Thất hoàng tử nghe, cho nên chỉ có thể mượn miệng của Giả Tĩnh Như nhắc cho Thất hoàng tử tỉnh táo.
Loại người như Tuệ An quận chúa chỉ là những kẻ lưu manh, bịp bợm!
Là người có lòng tham không đáy!
Đương nhiên là Đế Quân Hiền có nghe được lời của hai người nói, cũng hiểu tâm tư của Phượng Địch, nhưng mà hắn ta mặc kel
Hắn ta biết Tuệ An quận chúa kia không phải là người như vậy!
Đây là vấn đề về tâm nhìn hạn chế.
Phượng Địch căn bản không có cách cục giống như Tuệ An quận chúa.
Hắn ta hiểu được lý do vì sao Tuệ An quận chúa làm như vậy!
Bởi vì nếu là hắn ta thì cũng sẽ làm như vậy!
Nàng là quận chúa của Nạp Lan quốc, gặp được chủ tiệm có lòng dạ gian trá, xét về công hiển nhiên là phải trừng phạt một phen, nhưng mà ông chủ của tiệm này không phải là người có lòng dạ hiểm độc mà là chưởng quầy.
Ông chủ kia xem như cũng là người thành thật, cho nên nàng cũng chỉ để ông ấy ấy bồi thường một khối nguyên thạch thượng đẳng và nhắc nhở việc buôn bán của ông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận