Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1608: Tieu Thong Minh

Chuong 1608: Tieu Thong MinhChuong 1608: Tieu Thong Minh
Tiểu Hắc nhìn thoáng qua từ điển diều hau.
Tiểu Ngốc phút chốc cũng bay đến theo, tất nhiên là muốn khoe khoang mấy chữ ít ỏi mà nó ghi nhớ được!
Thậm chí còn đem Tiểu Hắc đánh bay!
Tiểu Hắc suýt chút nữa đã từ trên bàn học rơi xuống, sau vài cú đập nó mới đứng vững thân thể, khó khăn lắm mới dừng ở trên bàn học.
Ôn Noãn buồn cười, lật từng trang sách, cố ý kéo thời gian dài một chút ở những chữ mà Tiểu Ngốc đã học qua, để nó làm quen một chút về từ điển diều hâu.
Bởi vì Tiểu Ngốc cũng chỉ mới vừa làm quen với chữ viết, nên không quen tra từ điển, cho nên sau nửa canh giờ, Ôn Noãn đã cho ra ba chữ: Tiểu Thông Minh.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, phút chốc đã hiểu được: "Tiểu Ngốc không thích tên này của mình, mày muốn thay đổi tên là Tiểu Thông Minh?"
Tiểu Hắc gật đầu!
Tiểu Ngốc gật đầu!"
"Tiểu Ngốc đúng là rất thông minh, vừa thông minh còn đáng yêu, vậy thì liền gọi là. .
Tiểu Hắc ở phía sau Tiểu Ngốc ra sức lắc đầu đối với Ôn Noãn!
Không cần sửa!
Không thể sửa!
Tên này là nó nghĩ ra!
Tên Tiểu Ngốc này đáng yêu biết bao nhiêu!
Vả lại vì sao nó chỉ được gọi là Tiểu Hắc, còn Tiểu Ngốc lại được gọi là Tiểu Thông Minh?!
Tiểu Ngốc thấy Ôn Noãn nói đến đây thì ánh mắt đã dừng lại phía sau của nó, nó nhanh chóng quay đầu đã thấy Tiểu Hắc đang dùng sức lắc đầu.
Tiểu Ngốc nổi giận!
Nó đập cánh một cái, lập tức nhào tới!
Hai con diều hâu từ trên bàn học rơi xuống trên mặt đất, loạn thành một đống!
Ôn Noãn nhịn không được đen mặt!
Hai vật nhỏ này.
Sau một lúc lâu, Ôn Noãn chỉ thấy Tiểu Hắc một thân quần áo đều không ngay ngắn, không đúng, phải là một thân lông chim hỗn loạn, không chịu nổi nữa đứng dậy: "Khanh khách lạc." (Tiểu Thông Minh, Tiểu Thông Minh. )
Lúc này tiểu Ngốc mới buông tha cho ngl
Ôn Noãn chỉ nhìn thấy nó bay trở lại trên bàn, chỉnh đốn lại chút tóc mây hỗn loạn của mình, không đúng là đang giũ mớ lông rối bù trên người!
Tiểu Ngốc nhìn Ôn Noãn với ánh mắt chờ mong.
Ôn Noãn giơ ngón tay cái lên với nó: "Tiểu Thông Minh, ngự phu có đạo!"
Ngự phu có đạo?
Đầu Tiểu Ngốc lệch sang một chút, ngự phu có đạo là có ý gì?
Quên đi, quá thâm sâu, nó không hiểu được, nhưng Tiểu Thông Minh lại nghe hiểu dược! Nó nhìn Tiểu Hắc ở trên mặt đất đầy khoe khoang, giống như một con gà trống vừa đấu thắng trận!
Ôn Noãn chỉ thấy Tiểu Hắc sửa sang lại quần áo, không đúng, là run lông chim một cái, lại bảo hai tiếng: "Khanh khách." Tiểu Thông Minhl
Vợ nhỏ đanh đái! Tiểu Hắc nói thêm một câu trong lòng.
Tiểu Hắc quyết định là anh hùng không tranh đấu với người đàn bà đanh đá!
Nó là một con diều hâu có văn hóa, cần gì so đo với một con diều hâu thất học!
Nó nhìn về phía Ôn Noãn: Tiểu tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì?
Ý cười trên mặt Ôn Noãn không thể nào giấu được, nàng cười nói: "Ta muốn nhờ hai ngươi đi theo dõi Ánh Mai ở bên cạnh Lâm Đình Nhã."
Loại chuyện này, cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Hắc làm, nó đứng thẳng bằng một chân, vươn chân còn lại làm một động tác ok.
Tiểu Xuẩn cũng học theo dáng vẻ của tiểu Hắc, vươn một cái móng vuốt làm động tác Ok, kết quả lại ngã chổng chân lên trời, giống y như tiểu Hắc lúc trước.
Tiểu Ngốc đá hai móng vuốt của mình, đập cánh nhưng không đứng dậy được!
Tiểu Hắc liếc nhìn nó bằng ánh mắt ghét bỏ, ngu ngốc vậy mà không chịu nhận!
Còn nặng nữa chứ!
So với mình thì nó còn nặng hơn một cân!
Cho dù ghét bỏ nhưng Tiểu Hắc vẫn dang cánh mình ra.
"Ha ha." Ôn Noãn bị hành vi của hai tiểu khả ái này làm cười đến đau bụng!
Chờ sau khi Tiểu Ngốc đứng dậy, nàng xoa xoa bụng cười nói: "Hai tiểu khả ái có thể đi theo dõi từ bây giờ, có tình huống gì đặc biệt thì Tiểu Hắc lập tức bay về nói cho ta biết."
Bởi vì loại chuyện này, có thể nói là kỹ năng sở trường của Tiểu Hắc, Ôn Noãn cũng không dặn gì quá nhiều.
Vì vậy Tiểu Hắc liền mang Tiểu Ngốc bay ra ngoài học tập cả buổi sáng!
Tiểu Ngốc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần học chữ!
Nó không hiểu, nó chỉ là một con diều hâu vì sao lại phải sống khổ cực như vậy!
Đôi lúc nó gặp qua những con diêu hâu khác bay trên trời, đều là tự do tự tại!
Chỉ là chúng nó có chút ngốc!
Nghĩ đến việc diều hâu ngốc chỉ biết bắt vài động vật nhỏ còn sống để ăn như chuột, rắn, gà rừng, vân vân. Tiểu Ngốc tự rùng mình một cái!
Rất ngốc!
Cái gì cũng không biết!
Nó phải là một con dieu hâu có văn hóa và thông minhl
Ôn Noãn từ trong phòng đi ra, Tử Uyển đã chạy vào với vẻ hưng phấn: "Quận chúa, maul Mau ra ngoài nhìn xeml"
Ôn Noãn ngạc nhiên nói: "Xem cái gì?"
Nàng loáng thoáng nghe được tiếng chiêng trống.
"Hoàng bảng!"
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên cũng đi đến: "Đi thôi! Chúng ta ra ngoài xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận