Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1662: Thẩm Vấn Ngũ Công Chúa Đông Lăng 2

Chương 1662: Thẩm Vấn Ngũ Công Chúa Đông Lăng 2Chương 1662: Thẩm Vấn Ngũ Công Chúa Đông Lăng 2
Ôn Noãn không vui nói:
"Chắc Ngũ công chúa cũng đã biết, bổn quận chúa đến tìm cô là để điều tra rõ chân tướng, tìm được hung thủ! Bổn quận chúa muốn biết chiếc khăn này vì sao lại nằm ở trên núi, nếu Ngũ công chúa Đông Lăng không phối hợp, vậy có thể cô chính là thích khách! Như vậy ta sẽ lập tức bắt cô! Giết một hoàng tử phi của một đất nước, vậy thì cho dù cô có là Ngũ công chúa Đông Lăng thì Nạp Lan quốc chúng ta cũng phải giao nộp cô rai"
"Ngươi dám!"
Ôn Noãn mỉm cười: "Ngũ công chúa vẫn nên phối hợp cho tốt, nói đi, vì sao khăn tay của cô lại ở trên núi! Nếu không cô sẽ biết được bổn quận chúa này có dám hay không!"
Nói đến đây, Ôn Noãn nhìn nàng ta, đánh giá từ trên xuống dưới: "Ở Vạn thọ lễ Đông Lăng, Ngũ công chúa cũng đã biết ta có dám bắt người hay không! Sau khi bắt cô, ta vẫn có thể để cho nước của cô dùng một tòa thành trì để đổi lấy, rồi mới thả cô ra ngoài!"
"Ngươi!"
Ôn Noãn trực tiếp cắt ngang lời của nàng ta, chỉ nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Cô xem ta có dám không!"
Ngũ công chúa Đông Lăng bị khí thế của Ôn Noãn khiến cho khiếp sợ, nàng ta vô thức lùi về sau vài bước, suy nghĩ một lúc mới nói: "Ta không biết tại sao chiếc khăn của ta lại ở trên núi, ta có rất nhiều khăn tay, nói không chừng do ngày nào đó làm rơi rồi bị người khác nhặt lên, rồi cố ý để nó ở trên núi!"
Thấy không, nói chuyện như vậy chẳng phải tốt rồi sao?
Cần gì phải ép nàng trở thành cop mel
Đều là công chúa, sao lại có khoảng cách lớn như vậy?
Bát công chúa của Nạp Lan quốc đáng yêu biết bao!
Ôn Noãn cũng không thèm để ý nàng ta nữa, nàng nhìn về phía nha hoàn của Ngũ công chúa Đông Lăng: "Công chúa nhà ngươi đã làm mất chiếc khăn này, ngươi thân là nha hoàn mà không biết chuyện này sao? Chiếc khăn cũng được xem như vật bên người, nếu có người nhặt được rồi làm chuyện gì đó, vậy chẳng phải sự trong sạch của Ngũ công chúa nhà ngươi xem như bị vứt bỏ sao!"
Ngũ công chúa Đông Lăng rất bất mãn với việc nha hoàn của mình bị Ôn Noãn chất vấn trực tiếp như vậy, nhưng mà vừa rồi nàng ta đã bị Ôn Noãn dọa sợ, cho nên cũng không dám nói thêm gì.
Dù sao nàng ta cũng không muốn trả lời câu hỏi của một quận chúa cáo mượn oai hùm này, cứ để nha hoàn của nàng ta trả lời là được rồi!
Nói chuyện với nàng, sẽ làm mất thân phận của nàng ta!
Một quận chúa nông thôn ở trước mặt một công chúa chân chính, giả vờ giả vịt cái gì?
Nhưng mà đồ nhà quê này nói cũng đúng, vì sao chiếc khăn của nàng ta lại ở trên núi?
Còn rước lấy phiền phức lớn như vậy?
Nàng ta trừng mắt nhìn nha hoàn của mình một cái: 'Khăn tay của bổn cung vì sao lại mất, ngươi có biết hay không?”
Trong lòng của nha hoàn Ngũ công chúa Đông Lăng sợ hãi.
Ngũ công chúa có nhiều khăn như vậy, mỗi ngày đều mất mấy cái, lần này chỉ đánh mất một cái, làm sao nàng ta có thể phát hiện ra?!
Vả lại ngày thường khăn của công chúa chỉ dùng qua một lần, cho dù dùng chưa bao lâu thì công chúa cũng sẽ không sử dụng lại nữa.
Bọn họ đều sẽ lấy về dùng, thậm chí còn sửa lại hoa văn được thêu bên trên rồi nhờ người đem ra ngoài cung bán, kiếm chút bạc.
Nha hoàn kia vắt óc suy nghĩ đến chiếc khăn của công chúa, chiếc khăn này có lẽ là chiếc khăn của Ngũ công chúa đã dùng ngày hôm qual
Đúng rồi, tối hôm qua Ngũ công chúa tham gia tiệc lửa trại xong, lúc trở về đã say mèm, khi đó nàng ta thay quần áo cho công chúa, hình như đã không thấy chiếc khăn đâu rồi?
Nha hoàn cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là không nhìn thấy chiếc khăn đó thật.
Nếu có, thì chắc chắn nàng ta sẽ cất nó đi để sau này sử dụng!
"Tối hôm qua công chúa trở về từ tiệc lửa trại, khi nô tỳ thay quần áo cho người đã phát hiện thiếu chiếc khăn, sau khi hầu hạ công chúa ngủ, nô tỳ còn cố ý ra ngoài để tìm một chút nhưng không thấy đâu, có lẽ đã bị người ta nhặt mất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận