Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1690: Thêm Trang 1

Chương 1690: Thêm Trang 1Chương 1690: Thêm Trang 1
Sau khi hạ triêu, đội ngũ sứ giả của Nam Cương quốc lập tức rời đi, cũng không ở lại dù chỉ một phút, bọn họ nhanh chóng thu dọn hành lý trở về nước.
Ở lâu thêm chút nữa, hắn ta cũng lo sợ tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm.
Món nợ này xem như Lục hoàng tử Nam Cương nhớ rõ.
Mối quan hệ của hai nước cũng bởi vì vậy mà bắt đầu thay đổi dần.
Các hoàng tử của Bắc Minh quốc, Đông Lăng quốc, Tây Hoa quốc đều trở về trạm dịch bàn bạc với sứ giả của mình, và đưa ra quyết định lát nữa cũng sẽ lập tức trở về nước.
Chủ yếu là không biết Nam Cương quốc cùng Nạp Lan quốc có đánh nhau hay không.
Việc này có thể nói không liên quan đến bọn họ, nhưng có thể nói cũng có liên quan, còn phải xem thái độ của các quốc vương của những nước khác, bọn họ sẽ xem náo nhiệt hay muốn nhân cơ hội này kiếm chút ích lợi.
Dù sao trước đó Lục hoàng tử Nam Cương đã cho bọn họ một cành ô liu.
Dù thế nào đây cũng là chuyện lớn, tất cả mọi người đều lập tức trở về hang ổ của mình để thảo luận!
Sau khi tất cả sứ giả của những nước khác đều rời đi, Hoàng thượng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm!
Cho bọn họ ăn, cho bọn họ có chỗ ở, còn phải bảo vệ tính mạng của bọn họ thật an toàn nữa, đây đúng là chuyện tốn công vô fchl
Hoàng thượng nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Sau này, sứ giả của Nạp Lan quốc chúng ta cũng đi sứ các nước khác, ở một năm rưỡi rồi hãy trở vê!"
Trong lời nói mang theo tính trẻ con như vậy, Nạp Lan Cẩn Niên cũng không trả lời.
Có ngu ngốc mới trả lời!
Vạn thọ lễ xem như cũng đã kết thúc, kinh thành trở lại sự yên ả trước kia.
Tháng giêng trôi qua, cuối cùng cũng chào đón tháng hai.
Ngày mai chính là ngày hai tỷ muội Ôn Nhu và Ôn Hinh xuất giá.
Nên hôm nay tất cả mọi người đều đến cho hai tỷ muội thêm của hồi môn.
Người đầu tiên tới hiển nhiên chính là người trong nhà.
Thành trì Đông Lăng vừa mới chiếm được hiện tại đã được sắp xếp ổn thỏa, Vương Kiêu cố ý xin nghỉ trở về tham gia việc thành hôn của hai tỷ muội, ông trực tiếp cho hai tỷ muội mỗi người mười vạn lượng bạc, mỗi người một rương vàng bạc châu báu, một rương thư họa đồ cổ, hai rượng da lông thượng đẳng, còn có một trăm cuộn lăng la tơ lụa các loại. Ngoài ra mỗi người còn có một cửa hàng ở kinh thành, một thôn trang mấy trăm mẫu ruộng tốt ở ngoài Kinh Giao, và một tòa phủ đệ ở huyện Ninh Viễn.
Bởi vì hiện tại thời gian còn sớm, nơi đây đều là người trong nhà nên Vương Kiêu cũng trực tiếp lấy ra mà không có trốn tránh ai.
"Đây là chút tấm lòng nho nhỏ của cữu công gia, không bao nhiêu, hai đứa cầm đi! Nếu xài hết bạc không đủ thì cứ hỏi cữu công gia! Hai đứa cũng không cần ngại!"
Vương thị không nhận, nói: "Đại ca, chỗ này của huynh cho rất nhiêu! Cần gì cho nhiều của hồi môn như vậy, chỉ cần tấm lòng là được rồi!"
Vương thị cảm thấy Vương Kiêu thật sự đã dùng hết toàn bộ của cải của ông để cho cháu gái của mình!
Ôn Nhu nhìn vài món kia cùng danh sách quà tặng cũng lắc đầu: "Cữu công gia, cháu không lấy nhiều đồ như vậy đâu! Cháu chỉ lấy một sấp vải dệt là được!"
Hiện tại Ôn Nhu cũng đã có xưởng dệt, trong những vải dệt mà Vương Kiêu lấy ra có mấy loại là của xưởng dệt nổi tiếng ở tiên triều dệt thành, trong đó còn có một cái vô cùng hiếm thấy, nói là giá trị vạn kim cũng không đủ, vả lại tay nghề cũng đã không còn lưu truyền cho nên nàng muốn nghiên cứu một chút,
Còn những cái khác thì nàng đều đã thấy qua, nên cũng không quá cần.
Ôn Hinh cũng nói: "Cữu công gia, chúng cháu cũng đã tự mình kiếm được bạc, nên cũng có bạc cho riêng mình, vàng bạc châu báu cũng do chính chúng cháu dùng bạc của mình mua, nhà ở cái gì cũng đều có, cháu chỉ lấy cặp vòng tay long phượng này là được! Những cái khác cháu cũng không cần, cái này là thứ cháu thích nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận