Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1715: Chỉ Là Không Nỡ

Chương 1715: Chỉ Là Không NỡChương 1715: Chỉ Là Không Nỡ
Sau khi kết hôn, nàng sẽ trở thành chủ mẫu duy nhất trong nhà!
Giờ phút này hai người nhìn thấy Ninh phu nhân cố ý chừa ra một căn phòng để Ôn Nhu bỏ của hồi môn, hai người cũng rất vui sướng.
Rốt cuộc tốt nhất là bản thân nên nắm giữ của hồi môn trong tay.
Bát công chúa nói khẽ với Ôn Noãn: "Xem ra, Ninh đại phu nhân rất thích Ôn Nhu."
Ôn Noãn gật đầu: "Tính tình của đại phu nhân Ninh gia không tệ. Bà ấy và Ôn Nhu hẳn có thể chung sống hòa thuận."
Mà sau khi cả gia đình Ninh gia biết, đều cực kỳ kinh ngạc.
Sự buồn bực trong lòng Ninh lão phu nhân cũng giảm bớt đôi chút.
Cháu dâu mang nhiều của hồi môn như thế, xuất thân ưu tú, cũng cho bà ta chút mặt mũi.
Như thế, bà ta cũng không so đo chuyện nàng tổ chức kết hôn ở kinh thành nữa!
Kế tiếp khi bái đường, ngoại trừ tặng một bao lì xì, bà ta còn tặng cho Ôn Nhu thêm một cái vòng tay.
Trời đã tối rồi, sau khi người trên bàn rời đi hết, Ninh Hoài Kiệt được người khác đỡ về tân phòng, đám người Ôn Noãn và Bát công chúa cũng thức thời cáo từ.
Bát công chúa kéo cánh tay Ôn Noãn vừa đi vừa cảm thán một câu: "Kết hôn thật sự rất mệt! Hơn nữa từ nay về sau phải rời khỏi nhà của mình, rời khỏi người nhà yêu thương của mình, gả vào một gia đình xa lạ, cũng không biết sẽ đối mặt với những người có tính cách như thế nào. Ôn Nhu còn đỡ, ở kinh thành, cho dù là huyện Ninh Viễn thì cũng không xa lắm! Muốn về nhà cũng được. Mà ta phải gả đến một quốc gia khác, không quen bất kỳ người nào ở chỗ đó, không hiểu lời người ta nói, nhớ nhà, nhớ cô thì cũng không thể quay về gặp cô!"
An Bố Nhĩ đang đứng chờ Bát công chúa đi ral
Hắn đang định tiến lên nói hắn sẽ đưa nàng về cung, không nghĩ tới lại nghe được mấy lời này, hắn dừng bước.
Đột nhiên đôi mắt của Ôn Noãn hơi cay cay, nàng cầm tay Bát công chúa, nắm thật chặt: "Bát công chúa, nếu cô không muốn gả, ta có thể nghĩ cách."
Trái tim An Bố Nhĩ không nhịn được mà muốn nhảy ra ngoài!
Bát công chúa lắc đầu, cười nói: 'Không phải ta không muốn gả. An Bố Nhĩ khá tốt! Chẳng qua Lan Lăng quốc có hơi xa! Ta thấy có chút không nỡt Không ng rời khỏi Nạp Lan quốc, không nỡ rời khỏi phụ hoàng, không ng rời khỏi mọi người".
Ở nơi đó nàng không có người quen, tính tình của nàng không tốt, cũng không biết người ta có thích mình hay không.
Hơn nữa, nàng cũng sợ cô đơn!
Nhưng mà nàng đã quyết định gả.
Gương mặt tươi cười của Bát công chúa còn khó coi hơn cả khóc!
Trong lòng Ôn Noãn nặng trĩu, giống như có một tảng đá lớn đang đè nặng.
An Bố Nhĩ nghe vậy thì trong lòng cũng giống như rót chì, vô cùng nặng nề.
Ôn Noãn ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Bát công chúa yên tâm, cô gả tới Lan Lăng quốc, ngày nào tôi cũng viết thư cho cô! Nếu cô nhớ tôi, thì cứ truyền tin cho tôi, tôi sẽ bay sang tới đó tìm cô. Tiểu Hắc bay rất nhanh, chắc đưa thư cũng không mất quá nhiều thời gian!" Ôn Noãn nghĩ thầm: Ừ, sau này phải huấn luyện thêm mấy con chim diều hau biết truyền tin mới được!
Nếu không thì cuộc sống tương lai của Tiểu Hắc chắc hẳn là cứ bay đến Lan Lăng, rồi lại quay về Nạp Lan quốc!
Tiểu Hắc đang dạy Tiểu Ngốc học chữ!
Bỗng thấy rùng mình, nó hơi nghiêng đầu: Ai đang nhắc tới nó?
Bát công chúa nghe vậy liền cười: "Phi? Cô nghĩ cô là Tiểu Hắc hay sao!"
Ôn Noãn: "Tôi không biết bay, nhưng tôi có thể chạy với tốc độ ngang bằng đó!"
"Chạy với tốc độ ngang bằng? Cô chạy cho tôi xeml"
"Là ngựa chạy..."
Hai người vừa nói vừa đi lên xe ngựa, rời đi.
An Bố Nhĩ bước ra từ một chiếc xe ngựa khác, lắng lặng nhìn xe ngựa đi xa, một lúc sau mới ngồi lên xe ngựa.
Thời gian không còn sớm, Bát công chúa trực tiếp vê cung.
Ôn Noãn tiễn nàng đến cửa cung, sau khi nhìn thấy nàng đi vào, liền trực tiếp quay về.
Nàng muốn tìm Nạp Lan Cẩn Niên trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận