Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1724: Về Nhà Me De

Chương 1724: Về Nhà Me DeChương 1724: Về Nhà Me De
Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, cũng là ngày Ôn Nhu và Ôn Hinh về nhà mẹ đẻ, ở ngoài sân của Vương thị, mấy tỷ muội đều quan tâm hỏi Ôn Nhu và Ôn Hinh có quen hay không, ở nhà chồng sống có tốt không, tỷ phu đối xử tốt với các nàng không.
"Có chút không quen, những thứ khác đều rất tốt! Hoài Kiệt/ Đình Hiên rất tốt với ta!"
Ôn Noãn hỏi: "Lão phu nhân Ninh gia và nhị phu nhân không có gây rắc rối cho tỷ chứ?"
Ôn Nhu nói: 'Lão phu nhân vẫn tốt, còn nhị thẩm." Ôn Nhu cũng không giấu giếm, nói ra chuyện kính trà sáng sớm hom qua.
Ánh mắt của Ôn Noãn trở nên lạnh lẽo.
Ôn Nhiên vỗ tay lên bàn đá: "Thật là quá khinh người!"
Xem nàng không đi hạ độc bà tai
Ôn Noãn hừ lạnh: "Đúng vậy!"
Vương thị tức giận đến mức tim gan phổi đều đau: "May mắn là lúc trước bà đã lo lắng nên có bôi thủ cung sa cho cháu!"
Ôn Nhu vội vàng nghiêng người về phía trước, vỗ lưng cho Vương thị: "Bà nội đừng lo lắng, cháu có thể ứng phó những thứ này! Hiện tại cháu đã là nữ nhi của quốc công gia".
Ôn Nhu nói xong lại nhìn về phía Ôn Noãn: "Trưởng tỷ của Tuệ An quận chúa, còn có một muội phu là tướng quân, ai dám ức hiếp cháu chứ! Không sợ Tuệ An quận chúa một cước đá bay à!"
Mọi người nghe xong lời này thì nở nụ cười!
Ôn Noãn vừa rót trà cho mọi người, vừa nói: "Đại tỷ biết đó, nữ tử gả vào nhà chồng, đó là mối quan hệ tốt đẹp giữa hai họ! Tuy rằng không phải nói gả đi là để hưởng phúc, nhưng nếu nhà chồng giàu có thì sẽ hạnh phúc bên nhau; nhà chồng nghèo khó thì cùng đau khổi Cho dù nghèo hay giàu, chúng ta có thể sẽ không oán giận gì cal Chỉ có điều chúng ta làm nữ tử gả đi thì không được để bị ức hiếp, bị khinh bỉ!"
"Mặc dù Ninh gia giàu có, nhưng đại tỷ cũng không phải lớn lên nhờ ăn một hạt gạo của bọn họ. Của hồi môn của mình cũng phong phú, sau này không tiêu một đồng nào của bọn họ cũng có thể sống qua ngày! Hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần nuốt giận! Nếu mình không có lỗi, nhưng vô duyên vô cớ lại bị ức hiếp, cũng không cần nhân nhượng vì lợi ích toàn cục."
Ngô thị gật đầu: "Đúng vậy, người tốt thì nên đối xử tốt, người không tốt thì cũng không cần nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nếu không sẽ càng không tốt mà thôi!"
Vương thị gật đầu: "Mẫu thân cháu và Noãn Nhi nói đúng, cháu nhìn bà nội là sẽ biết thôi! Con người, càng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thì lại càng không có gì cả! Ngược lại kiên cường một chút, biết đâu mọi thứ đều sẽ được bảo toàn! Chúng ta không thể ức hiếp người khác, nhưng chúng ta cũng không thể bị người khác ức hiếp, cũng không biết đánh trả để bảo vệ chính mình! Điều đó chỉ dung túng cho những người ức hiếp cháu cảm thấy cháu dễ bị ức hiếp mà thôi!"
Vương thị nghĩ đến chính mình, gia cảnh của mình từ nhỏ đã tốt! Tiền tuyến truyền tin trở về nói đại ca đã chết trong trận chiến. Sau đó, bà ấy mang theo toàn bộ tài sản của nhà mẹ đẻ gả cho Ôn Bảo Tài. Cuối cùng bởi vì chính mình lỗ mãng, mấy năm trước cảm thấy không sinh được đứa con nào cho Ôn Bảo Tài là sai lầm lớn, là đại bất hiếu!
Kết quả cái gì cũng không giữ được!
Mặc dù lúc trước nói bán nhà bán ruộng rồi lại bán đất là bởi vì bệnh của Noãn Nhi.
Nhưng nếu mình đủ kiên cường, không nhượng bộ, kinh doanh tốt quán mà cha mẹ để lại! Lo gì không có tiền mua thuốc cho Noãn Nhi?
May mắn là những chuyện này đều đã qua!
Hiện tại con cháu của mình, ai cũng đều rất tốt.
Ôn Nhu nhìn vẻ mặt này của Vương thị thì biết bà ấy đang nhớ tới cái gì.
Nàng ấy vội vàng nói: "Cháu biết rôi! Bà đừng lo! Cha mẹ chồng và Hoài Kiệt đều rất tốt với cháu! Hiện tại là đại phòng chúng cháu làm chủ trong nhà, nói trắng ra, nhị thẩm và những tộc nhân đó của Ninh gia đều phải nhìn sắc mặt chúng cháu sống qua ngày! Về phần lão phu nhân, mặc dù bà ấy thiên vị nhị phòng hơn, nhưng cháu cảm thấy bà ấy là một người sợ quyền thế! Cháu nghĩ rằng chắc chắn bà ấy cũng không dám chọc giận cháu đâu!"
Ôn Noãn nghe vậy thì phì cười một tiếng.
"Sợ quyền thế thì tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận