Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1763: Nhanh Coi Ao

Chuong 1763: Nhanh Coi AoChuong 1763: Nhanh Coi Ao
Đôi mắt Nạp Lan Cẩn Niên nhu lại, nỏ tiễn trong tay áo trực tiếp bay ra ngoài!
Nhưng mà cũng bởi vì hắn vừa phân tâm, cánh tay lại bị cắt một đao.
Chân Đế Quân Hiền bị nỏ tiễn bắn trúng, lực đạo cùng tốc độ đá về phía Ôn Noãn lập tức giảm xuống năm phần!
Ôn Noãn cứ thế khom lưng một cái, đôi tay chống đất, nhân cơ hội né tránh một chân kia của Đế Quân Hiền.
Cả người nàng hiện ra trạng thái đứng chổng ngược, vòng eo mảnh khảnh uốn éo linh hoạt như rắn nước, hai chân lại lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng được lần nữa đá đi!
Bởi vì chân Đế Quân Hiền trúng mũi tên, không tránh né kịp, cứ thế bị một chân của Ôn Noãn đá xuống dưới, một chân đá trúng ngực, bay đi ra ngoài!
Ôn Noãn xoay người một cái, chân dài vẽ ra độ cung duyên dáng ở trên không trung, không đúng, phải là vẽ ra tàn ảnh duyên dáng, sau đó nàng lập tức đứng lên.
Người ngăn cản bên cạnh Nạp Lan Cẩn Niên chỉ còn lại có hai người!
Hắn vung lợi kiếm lên, lại ngã xuống thêm một người!
Nạp Lan Cẩn Niên thoát thân! Đế Quân Hiền thấy vậy, hô to một tiếng: "Luil"
Hắn ta ném một quả đạn khói có chứa độc khí ra sau đó nhanh chóng chạy!
Những người mặc áo đen liên tục ném ra đạn khói có chứa khí độc, sau đó nhanh chóng chạy!
"Ngừng thởi Có độc!" Ôn Noãn hô to một tiếng.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn phương hướng Đế Quân Hiền rời đi, giơ tay, trực tiếp thả ra vô số nỏ tiễn!
Trên người Đế Quân Hiền mặc hộ giáp nên không bị trúng mũi tên, nhưng mà mông hắn lại bị trúng một cái mũi tên!
Hắn ta tức giận đến mức thiếu chút nữa đã quay đầu lại để giết chết Nạp Lan Cẩn Niên!
Lúc này có người hỏi: "Có đuổi theo không?"
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: "Giặc cùng đường đừng đuổi theo!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhấc chân nhanh chóng đi về phía Ôn Noãn.
Đây là mảnh đất của Bắc Minh quốc, nếu đi qua Hướng Lĩnh, bên kia chính là nơi Bắc Minh quốc đóng quân, đuổi theo thì càng phiên phức!
Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp kéo tay Ôn Noãn, nhíu mày nhìn lòng bàn tay máu chảy đầm đìa của nàng.
Hắn biết thân thể Ôn Noãn không bị thương, nhưng mà bởi vì động tác vừa rồi, khi tay chống xuống mặt đất, vừa lúc ở trên mặt đất có một mũi tên, mũi tên nhọn kia cứ thế đâm xuyên qua lòng bàn tay nàng.
Nhưng mà khi đó không thể tránh né, động tác của nàng lại quá nhanh, hơn nữa cũng chỉ có nơi đó có thể chống đỡ, mới có thể hoàn thành động tác công kích kế tiếp, đừng nói có một mũi tên, vào lúc sống chết, cho dù nơi đó có dựng một thanh kiếm thì nàng cũng phải hạ xuống.
Được thôi, kiếm cao hơn nhiều so với mũi tên khi nằm trên mặt đất, nàng vẫn có thời gian hất kiếm ra!
"Không có việc gì, bị thương ngoài da, rất nhanh sẽ tốt thôi! Ta giúp huynh băng bó miệng vết thương một chút." Ôn Noãn không coi một chút thương tích ở lòng bàn tay này là một chuyện lớn gì.
Ôn Noãn lôi kéo tay Nạp Lan Cẩn Niên đi về phía xe ngựa.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn Ôn Noãn lôi kéo tay mình, khóe miệng khẽ cong lên, hắn quay đầu dặn dò một câu: "Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, xử lý miệng vết thương một chút! Thái y, ông nhìn xem ai có thương thế nặng thì cứu trị trước! Có thương tích quá nặng, lập tức báo lên! Sau khi chỉnh đốn xong, chúng ta lại xuất phát. Ngoài ra, mọi người hãy ăn giải độc hoàn trên người! Đạn sương khói vừa rồi có độc."
Các hộ vệ liên tục đồng ý.
An Bố Nhĩ cũng nhanh chóng chạy vào trong xe ngựa, cũng không biết Bát công chúa có bị sợ hãi hay không.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên trở lại trong xe ngựa.
Ôn Noãn vừa lấy hòm thuốc ra vừa nói: "Nhanh cởi quần áo!"
Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên run rẩy, hắn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nàng giúp mình thi châm giải độc, tiểu nha đầu nói lời này vẫn thuận miệng như thết
Ôn Noãn lấy hòm thuốc ra, vừa mới mở ra, Nạp Lan Cẩn Niên cầm tay nàng: "Không vội, bị thương ngoài da mà thôi. Ta bôi dược cho muội trước đã."
Ôn Noãn: "Ta chỉ bị thương nhỏ, không bôi dược cũng không sao, đừng lãng phí thời gian!"
Nạp Lan Cẩn Niên cứ nắm tay nàng như vậy rồi nhìn nàng.
Ý tứ rất rõ ràng, nàng không cho mình bôi dược lên tay giúp nàng, hắn cũng sẽ không bôi dược!
Bạn cần đăng nhập để bình luận