Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1767: Hắn Ta Còn Muốn Đoạt Một Lần Nữa

Chương 1767: Hắn Ta Còn Muốn Đoạt Một Lần NữaChương 1767: Hắn Ta Còn Muốn Đoạt Một Lần Nữa
Không ngờ võ công của Tuệ An quận chúa kia lại lợi hại đến thế, vậy mà có thể khiến cho điện hạ bị thương nặng như thế này!
Trước kia điện hạ đánh nhau với Cẩn vương của Nạp Lan quốc, cũng không bị thương nặng đến như thết
Chỉ hôn mê có ba ngày mà thôi.
Đế Quân Hiền: "..."
Vậy mà đã hôn mê đến bốn ngày.
Hắn ta vẫn muốn đoạt một lần ở Thiên Môn quan.
Dường như Phượng Địch nhìn ra tâm tư của hắn ta, nên nàng ta lập tức nói: "Thất hoàng tử, lần này người bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều bị thương hết! Người nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt! Người cũng đừng vội tính kế, không dưỡng tốt thân thể thì làm sao thành công được? Có đúng không!"
Phượng bich cũng không ngốc, hiển nhiên sẽ không trực tiếp khuyên hắn ta đừng đi cướp Tuệ An quận chúa, mà chỉ nhắc nhở hắn ta dưỡng thương quan trọng hơn, sau đó mới tính tiếp.
Đế Quân Hiền vừa cử động đã cảm nhận khắp thân thể đều đaul
Nghĩ lại cũng chỉ có thể từ bỏ!
Hắn ta nhắm mắt lại, chờ đến khi bọn họ trở về thì vết thương trên người hắn ta dù sao cũng đã tốt hơn!
Quan trọng không biết bọn họ sẽ ở lại Lan Lăng quốc bao lâu.
Còn có lần sau phải cướp thế nào mới tốt?
Chương Vũ nhìn thoáng qua Phương Địch, nhân tiện nói: "Điện hạ, mấy ngày nay Phượng cô nương đã không ngừng chăm sóc cho ngài."
Đế Quân Hiền nghe vậy mở mắt ra, nhìn nàng ta một cái: "Vất vả cho ngươi rồi, yên tâm, ta không sao, ngươi cũng trở vê nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ để Thủ phụ đại nhân lo là được."
Phượng Địch lòng đầy đau xót, nàng ta gật đầu: "Thần nữ đi sắc thuốc cho Thất hoàng tử."
Nói xong nàng ta đi ra ngoài.
Đế Quân Hiền chờ nàng ta rời đi mới nói: "Bên phía Nam Cương quốc có động tĩnh gì không?"
Lần này Nạp Lan Cẩn Niên đích thân hộ tống Bát công chúa xuất giá, sau khi Chu Thanh Hoa biết được, chắc chắn sẽ có hành động.
Lúc trước hắn ta diễn một tuồng kịch như vậy, cũng chỉ vì muốn có cớ để xuất binh thôi!
Chu Thanh Hoa lần này sẽ làm như vậy, bởi vì có người của hắn ta ở bên cạnh nhắc nhở, tìm một cái cớ để Nam Cương bọn họ xuất binhI
"Bẩm chủ tử, người bên Nam Cương quốc truyền tin nói, sau khi Nam Cương Lục hoàng tử trở về, ngày hôm sau quốc vương Nam Cương quốc đã kêu Trương Trung Hào của Nam Cương quốc điều binh! Cũng có thương nhân là người Nam Cương quốc thu mua lương thực của Bắc Minh quốc chúng ta! Có lẽ sẽ rất nhanh, phía Nam của Nạp Lan quốc sẽ có rất nhiều quân lính xuất hiện!"
Đế Quân Hiền nghe vậy thì nhếch khóe môi, tốt lắm!
Sau hơn mười ngày trôi qua, vào lúc trời sập tối, đoàn người cuối cùng cũng đi ra cửa Bắc, đi đến bên cạnh sa mạc.
Đêm nay, bọn họ sẽ ở trong này một đêm, ngày mai lại tiếp tục chạy đi.
Nơi này có một thành nhỏ, thành nhỏ này được xây dựng chỉ mới sáu năm ngắn ngủi. Thành không lớn, chỉ có hai con phố, một phố là chợ động vật, một phố khác thì buôn bán những vật kỳ lạ, nơi này có tất cả mọi thứ của các nước khác cùng với các đội buôn của các nước, không tính là quá náo nhiệt. Nhưng mà hiện tại vừa qua năm mới, có rất nhiều đội buôn vừa mở rộng, cho nên nhiều người hơn một chút.
Đám người Ôn Noãn đi đến cửa hàng mua bán ngựa và lạc đà lớn nhất.
Ngoài cửa hàng mua bán này ra, mọi người cũng có thể lựa chọn đem ngựa gửi ở đây, đóng phí bảo quản nhất định, sau đó thì thuê lạc đà để di chuyển trong sa mạc.
Chỉ là phí bảo quản có hơi đắt một chút, một con ngựa là hai đồng bạc.
Bởi vì tiền của các nước đều không giống nhau, nên nơi này chỉ lấy bạc và vàng.
Tất nhiên cũng có thể trao đổi một con ngựa lấy một con lạc đà.
Có vài đội buôn vừa đi là vài tháng mới trở vê, cho nên một ngày hai đồng bạc, mười ngày phải là một lượng, ba tháng đã là một trăm lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận