Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1769: Ngắm Mặt Trời Lặn Ở Xa Mạc

Chương 1769: Ngắm Mặt Trời Lặn Ở Xa MạcChương 1769: Ngắm Mặt Trời Lặn Ở Xa Mạc
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng: "Đi thôi! Chúng ta đi xem mặt trời lặn ở sa mạc!"
Ôn Noãn gật đầu: "Được!"
"Một làn khói thẳng mong manh. Chiều buông, trời vẫn tròn vành trên sông." Phong cảnh của sa mạc cũng vô cùng tráng lệ!
Kiếp trước Ôn Noãn cũng đã từng ngắm qua, nhưng kiếp này, nàng vẫn muốn được xem.
Phong cảnh xinh đẹp luôn khiến cho người ta quyến luyến không quên.
An Bố Nhĩ cũng nắm tay của Bát công chúa: "Nàng có mệt không? Hay chúng ta cũng cùng đi xem nhé?"
Bát công chúa là ai, là người vô cùng thích được đi chơi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này!
"Được!" Nàng cũng chưa từng ngắm sa mạc!
Tất nhiên hiện tại Bát công chúa còn chờ mong, nhưng không bao lâu, nàng sẽ có chút chán ghét, và vô cùng nhớ đến xuân hạ thu đông, núi xanh nước biếc của Trung Nguyên.
Bát công chúa vén váy, chạy đến chỗ của Ôn Noãn.
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên quay đầu lại nhìn hai người: 'Cách xa chúng ta một chút!"
Ánh mắt sùng bái của tiểu nha đầu vừa rồi khiến hắn rất thoải mái!
Đưa nàng đến sa mạc ngắm phong cảnh là thật, nhưng cũng đưa nàng đến nơi không có ai, để hôn nhẹ nàng một cái cũng là thật!
Phía sau, hiển nhiên là không muốn ai khác đến làm phiền bọn họ.
Bát công chúa: ”...'
An Bố Nhĩ vội nắm tay Bát công chúa kéo đi: 'Chúng ta qua bên kia đi! Bên kia đẹp hơn!"
Bát công chúa trừng mắt liếc Nạp Lan Cẩn Niên một cái!
Thập Thất hoàng thúc có phải đã hơi quá đáng không, không bao lâu nữa bọn họ sẽ trở vê Nạp Lan quốc, còn nàng sẽ không còn được gặp Ôn Noãn nữal
Một đường này, hai người ngày đêm gặp mặt vẫn chưa thấy đủ sao!
Nạp Lan Cẩn Niên kéo tay Ôn Noãn tiếp tục đi về phía trước.
Ôn Noãn quay đầu nhìn An Bố Nhĩ kéo tay Bát công chúa đi về hướng khác, nàng không thể không nói: "Vì sao huynh không cho Bát công chúa đi theo vậy?! Chúng ta cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi đây! Ở bên cạnh Bát công chúa nhiều hơn một chút chẳng phải rất tốt sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên trả lời rất nghiêm túc: "Để cho nàng bồi dưỡng chút tình cảm với An Bố Nhĩ."
Ôn Noãn: '..."
Con cũng đã có, còn muốn bồi dưỡng thêm tình cảm?
Cho đến khi hai người ngồi trên cồn cát, bốn phía không còn ai, Ôn Noãn bị người nào đó hôn đến mức suýt không thở được, nàng mới nhận ra, để Bát công chúa cùng An Bố Nhĩ bồi dưỡng tình cảm chính là giải
Người nào đó muốn cùng nàng bồi dưỡng tình cảm mới là thật!
Sau đó, đoàn người tiếp tục dọc theo ria sa mạc được hai ngày, rôi băng qua sa mạc được vài ngày, cuối cùng loáng thoáng nhìn thấy một ốc đảo.
Còn có thể thấy những tháp bùn và những ngôi nhà xếp chồng lên nhau. Không giống như những ngôi nhà có mái ngói xanh ở Nạp Lan quốc, có mái hiên và tường nhô ra, mà những ngôi nhà này đều có màu vàng đất, giống như màu của sa mạc phong cách có chút giống pháo đài. Mọi người nhìn thấy cổ thành, trong lòng vô cùng mừng rỡ nên tốc độ cũng được đẩy nhanh hơn không ít.
An Bố Nhĩ nắm tay Bát công chúa chỉ vào một phía xa: "Nơi đó là nhà của chúng ta."
Lúc này trời đã bước vào tháng tư, thời tiết có hơi nóng. Tất nhiên lúc này dưới chân vẫn chưa nóng, nhưng mà Bát công chúa đã có chút chịu không nổi.
Thấy đã gần đến, nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi khẽ lên tiếng: "Ừm."
Nhà? Đúng vậy! Sau này mảnh cát vàng ở phía trên kia sẽ là nhà của nàng!
Trên ốc đảo, một lính gác ở trên đài của Lan Lăng quốc nhìn thấy một hàng người chậm rãi đi vê phía này, hắn cầm lấy kèn thổi lên!
Sau đó hô lớn: "Quốc vương đã đưa Vương phi trở về! Quốc vương đưa Vương phi trở về!"
Lan Lăng quốc không lớn, người dân cũng chỉ có hơn hai vạn người, quân đội chỉ có tám ngàn người. Mà tám ngàn người đều là tinh binh, đặt ở trong sa mạc chính là một địch một trăm!
Vả lại ở Lan Lăng quốc cho dù là nam hay nữ thì từ nhỏ cũng đã tập võ, mỗi người đều có thể cầm lấy cái cuốc trở thành một gã binh lính, chỉ sợ ngay cả đứa nhỏ mười ba tuổi cũng có thể ra trận giết địch.
Một người thổi tù kêu lên, bốn góc tường thành, tổng cộng có tám tháp canh, một đám lính gác thổi tù, tất cả dân chúng của Lan Lăng quốc đều nghe thấy.
Mọi người đều buông việc trong tay xuống, vội vàng chạy đến bên ngoài cửa thành phía Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận