Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1777: Vuong Cua Van Dan

Chuong 1777: Vuong Cua Van DanChuong 1777: Vuong Cua Van Dan
Sau khi kính rượu xong, An Bố Nhĩ lại nói: "Vốn dĩ định tổ chức hôn lễ trong mấy ngày nay, nhưng bởi vì trên đường đi, đoàn người chúng ta bị ám sát, Vương phi sợ hãi, cộng thêm vì đi đường xa, Vương phi quá mệt mỏi! Thai nhi còn chưa ổn định, ta lo lắng nếu tổ chức hôn lễ sẽ ảnh hưởng xấu đến Vương phi và đứa bé trong bụng, cho nên quyết định hoãn hôn lễ lại!"
An Cát Long lập tức nói: "Đây là điều đương nhiên, lấy đứa bé làm trọng!"
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Ở Lan Lăng quốc, nữ tử có con đều sẽ được mọi người che chở cẩn thận.
Đặc biệt là con của hoàng thất, càng là bảo bối!
Rốt cuộc trưởng tử của quốc vương sẽ trở thành vương của vạn dân!
Sắc mặt Đa Nhĩ Nhã tái nhợt.
Không rõ vì sao một người có thân thể yếu đuối như thế, nhưng lại dễ mang thai đến vậy.
Tiếp theo không khí càng thêm náo nhiệt, rốt cuộc quốc vương tương lai của Lan Lăng quốc bọn họ đã xuất hiện, nên mọi người ai cũng phấn khởi.
Sau khi An Bố Nhĩ thấy Bát công chúa đã ăn no, lập tức lấy lý do Vương phi đang mang thai, đi đường quá mệt mỏi, cần phải tĩnh dưỡng, nên lui xuống trước.
Đương nhiên yến hội vẫn tiếp tục!
Đám người Ôn Noãn, Nạp Lan Cẩn Niên và Lưu Khải vẫn ngồi lại tham gia yến hội, xem ca vũ, cảm nhận văn hóa và sự nhiệt tình của Lan Lăng quốc.
Một đám người Lan Lăng quốc tiến lên kính rượu bọn họ, mời bọn họ khiêu vũ.
Rượu thì Nạp Lan Cẩn Niên có uống, nhưng không cho Ôn Noãn uống, chẳng qua khiêu vũ thì Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên đều lấy lý do không hiểu để từ chối.
An Bố Lãng muốn tìm hiểu thêm về nữ tử Trung Nguyên, nhưng lại không dám hỏi Ôn Noãn, nên bảo Da Nhĩ Nhã đi sang nói chuyện với Ôn Noãn: "Quận chúa Tuệ An ngàn dặm xa xôi đến đây, cũng không hiểu lời chúng ta nói, muội hiểu tiếng Trung Nguyên, muội đi sang nói chuyện với nàng đi!"
"Vâng!" Đa Nhĩ Nhã chưa tìm được cơ hội nói chuyện với Ôn Noãn, An Bố Lãng nói như thế, đúng hệt với ý muốn của nàng!
Đa Nhĩ Nhã đi đến bên người Ôn Noãn:
"Quận chúa Tuệ An Nạp Lan quốc, ta là Đa Nhĩ Nhã. Biểu muội của An Bố Lãng. Bố Lãng biểu ca bảo ta đến đây trò chuyện với quận chúa.
Ôn Noãn cười cười: "Đa Nhĩ Nhã cô nương."
Đa Nhĩ Nhã cười nói: "Quận chúa Tuệ An, mấy cô nương Nạp Lan quốc các cô đều xinh đẹp giống như cô và Bát công chúa sao?”
Ôn Noãn cười nói: "Mỗi quốc gia đều có người xinh đẹp và người bình phàm. Đa Nhĩ Nhã cô nương cũng rất đẹp!"
Đa Nhĩ Nhã nghe vậy cười, tỏ ra ngây thơ: "Thật ư? Nhưng ta cảm thấy làn da của mình có hơi đen, nữ tử Trung Nguyên các cô có phải đều có làn da trắng giống cô hay không?”
Ôn Noãn lắc đầu: "Cũng không phải, nếu như trong nhà có điều kiện tốt, không cần làm việc nhà nông, như vậy thì làn da sẽ trắng. Nhưng có một số người bởi vì từ nhỏ phải làm việc nhà nông dưới nắng nóng, cho nên làn da vẫn tương đối đen." Đa Nhĩ Nhã nghe vậy gật đầu: "Giống như ở Lan Lăng Quốc chúng ta thiếu nữ tử, cho nên cho dù là nữ tử cũng phải tập võ, cho dù không tập võ thì cũng không thể ở trong nhà, mỗi ngày chúng ta đều phải phơi nắng, cho nên làn da đều tương đối đen. Nữ tử ở Nạp Lan Quốc các cô thật sự không ra ngoài nhiều sao?"
"Sẽ không, nữ tử ở Nạp Lan Quốc cũng thường xuyên ra phố chơi."
Đa Nhĩ Nhã giống như một đứa bé tò mò: "Nghe nói nam tử ở Nạp Lan Quốc còn có thể tam thê tứ thiếp, thật ư2"
Ôn Noãn gật đầu: "Ừ, cho nên Lan Lăng Quốc vẫn khá tốt."
Đa Nhĩ Nhã gật đầu: "Lan Lăng Quốc như vậy thật sự khá tốt, chẳng qua cũng hạn chế sự phát triển của dân cư. Ta đã từng đọc một cuốn sách nói nữ tử ở Nạp Lan Quốc sau khi thành thân, nếu như có thai, còn sẽ phải sắp xếp nữ tử cho chồng mình thị tẩm, như vậy mới được xem là người vợ hiền, đây cũng là sự thật à?"
Vẻ mặt của nàng tò mò, giống như chỉ là quá mức kinh ngạc.
Ôn Noãn liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt của nàng trong sáng.
Ôn Noãn rũ mắt, cầm lấy chén trà uống một ngụm nước, sau đó mới nói: "Một người vợ, một người mẹ tốt không thể đánh giá theo tiêu chuẩn này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận