Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1783: Bọn Họ Có Kiến Thức Không?

Chương 1783: Bọn Họ Có Kiến Thức Không?Chương 1783: Bọn Họ Có Kiến Thức Không?
Bát công chúa nhìn thoáng qua những cây hoa nửa chết nửa sống kia, kinh ngạc nói: "Như thế này mà gọi là còn tươi tốt sao? Đa Nhĩ Nhã cô nương, có phải cô đã có hiểu lầm gì đối với từ tươi tốt không?"
Đa Nhĩ Nhã nhìn những cây hoa kia, đau lòng nói: "Vương phi có điều không biết, trong nhiều năm qua, những cây hoa này là những cây được trông sống sót! Hiện tại các ngươi đã đào nó lên, có lẽ nó sẽ không thể sống tiếp! Nhưng mà các ngươi đang muốn trồng gì vậy? Vì sao lại muốn đào hết những cây hoa này đi? Tuy rằng đất đai ở Lan Lăng Quốc can cỗi, nhưng vẫn còn rất nhiều nơi có thể trông trọt, nếu như cần, ta có thể mang các ngươi tìm một chỗ khác."
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nói ra mấy chữ: "Không cần, phải trồng ở đây."
Ôn Noãn lướt qua Nạp Lan Cẩn Niên, ló đầu ra: "Vương phi của các ngươi thích ăn trái cây, cho nên định trồng vài loại cây ăn quả ở trong hoa viên này, như thế nào? Có vấn đề gì sao?"
Đa Nhĩ Nhã nghe vậy càng thêm tức giận!
Trông cây ăn quả?!
Cây ăn quả của Nạp Lan Quốc sao?
Có người trông cây ăn quả ở hoa viên sao?
Hơn nữa, ngay cả khi cây ăn quả của Nạp Lan Quốc được trồng sống sót thì chúng có thể ra quả sao?
Một cây ăn quả đáng giá bao nhiêu?
Chỉ vì mấy cây ăn quả không đáng giá tiền mà loại bỏ tất cả các loại hoa cỏ quý hiếm của các quốc gial
Rốt cuộc bọn họ có kiến thức không!
Đa Nhĩ Nhã nổi giận là nổi giận, nhưng mà nàng ta cũng biết cung điện này không phải của nàng ta, nàng ta không phải nữ chủ nhân của cung điện này.
Mặc dù nàng ta đã tiêu tốn nhiều công sức chăm sóc những hoa cỏ này, nhưng mà chúng cũng không phải của nàng tal
Lại nói nàng ta cảm thấy Tuệ An quận chúa và Cẩn Vương cũng không dễ chọc.
Đặc biệt là Tuệ An quận chúa, hình như nàng có suy nghĩ cực kỳ cẩn thận tỉ mi.
Nàng ta bày ra vẻ mặt tiếc hận nói: "Đương nhiên trồng cây ăn quả không có vấn đề gì, là tôi nhiều chuyện. Thật sự là bởi vì số hoa này là Quốc Vương chúng tôi dùng giá cao mua về từ rất nhiều quốc gia khác, nghe nói mỗi một cây đều có giá cả xa xỉ. Thậm chí có một số có thể nói là giá trị liên thành! Hiện tại tất cả đều bị đào lên, chỉ sợ tâm huyết của Quốc Vương sẽ trở thành uổng phí, Quốc Vương vô cùng thích những hoa cỏ này!"
Bát công chúa nghe vậy thì nói: "Vậy sao? Hắn chưa nói gì cả! Là hắn nói trong hoàng cung này ta muốn trồng ở nơi nào thì trông ở đó! Nếu cần thiết thì phá hủy tẩm cung đi để trông cây cũng được!"
Trong lòng Đa Nhĩ Nhã nhịn không được mà nghĩ công chúa Nạp Lan quốc này thật ngây thơ, đương nhiên Bố Nhĩ ca ca sẽ nói như vậy, từ trước đến nay hắn đối nhân xử thế vẫn luôn rất hào phóng.
Đối người của hắn cũng hầu như là sẽ đồng ý tất cả mọi yêu caul
Nàng chính là Vương phi của hắn, chẳng lẽ lúc nào nhổ những hoa cỏ này đi cũng không đi hỏi số hoa cỏ này có quý báu hay không, có thể nhổ đi hay không sao?
Nàng không để Bố Nhĩ ca ca vào trong lòng như vậy, có lẽ vê sau quan hệ tình cảm của hai người bọn họ sẽ không quá tốt.
Tình cảm phu thê đều là lẫn nhau, quanh năm suốt tháng chỉ có một bên không ngừng trả giá, một bên khác lại không quá để ý, trái tim của người còn lại roi cũng sẽ mệt mỏi, sẽ lạnh lòng. Như vậy chờ đến lúc Bát công chúa Nạp Lan quốc này héo tàn, Bố Nhĩ ca ca của mình cũng sẽ không quá mức đau lòng, sau đó rất nhanh là có thể một lần nữa tiếp thu một đoạn tình cảm khác.
Đa Nhĩ Nhã đã lười nhắc nhở, như vậy cũng tốt!
Cứ để cho nàng tiếp tục vô tri như vậy dil
Đa Nhĩ Nhã cười nói: "Thì ra là như thế, Quốc Vương thật sự yêu thương Vương Phi."
Lúc này An Bố Lãng mở miệng nói: "Đa số nam tử Lan Lăng quốc đều yêu thương thê nhi."
Mấy người Ôn Noãn đều không tiếp lời này.
Nam tử Lan Lăng quốc có yêu thương thê nhi hay không cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Chỉ cần An Bố Nhĩ yêu thương Bát công chúa là đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận