Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1784: Bi Chon

Chuong 1784: Bi ChonChuong 1784: Bi Chon
Đa Nhĩ Nhã nhìn những hoa co bị chất đống ở bên cạnh, nói: "Nếu nơi này muốn trồng cây ăn quả, vậy số hoa cỏ này vứt bỏ cũng quá lãng phí, Vương phi, ta có thể lấy về trông thử không?"
Bát công chúa lắc đầu: "Không phải cô nói này những hoa cỏ này đều là hoa cỏ Quốc Vương thích nhất sao? Bổn vương phi không thể cho côi! Đợi lát nữa ta lại tìm một chỗ trồng lại một lần nữa là được."
Đa Nhĩ Nhã: ”...'
Có loại cảm giác tự vả miệng mình?
Công chúa của Nạp Lan quốc này cũng không quá ngu ngốc!
"Nhưng mà những cây hoa cỏ này rất khó trồng sống, tôi có hứng thú với hoa cỏ cho nên đã nghiên cứu rất lâu, nên cũng có chút tâm đắc. Tôi lấy về trồng, nói không chừng có thể trồng sống! Vương phi hoàn toàn không biết gì vê chúng nó, nếu trông không sống thì quá lãng phí."
Bát công chúa xua tay nói: "Yên tâm, sẽ không! Noãn Noãn rất giỏi trồng hoa, cây chết nàng cũng có thể trông sống được! Noãn Noãn, có đúng không? Cô có thể trồng sống những hoa cỏ đó chứ?"
Nàng biết vườn hoa kia của Noãn Noãn và Lâm Đình Nhã có rất nhiều hoa đều là nhặt hoa sắp chết của những vườn hoa khác vứt đi, sau đó mang về đào tạo lại một lần nữa.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua: "Ừm, có th人
Đa Nhĩ Nhã nghe vậy thì rũ đôi mắt xuống, đáy mắt hiện lên sự châm chọc.
Một người lần đầu tiên tới Lan Lăng quốc, cũng không hiểu biết khí hậu của Lan Lăng quốc thì có thể tự mình trông sống cây hoa đó sao?
Nàng cho rằng nàng là hoa tiên tử sao?
Hoa gì cũng đều nghe theo nàng?
Đa Nhĩ Nhã cũng lười nói.
Mặc kệ bọn họ lăn lộn dil
Tốt nhất là làm Bố Nhĩ ca ca chán ghét bọn hol
Nàng ta cười nói: "Vậy tôi yên tâm rồi! Quốc Vương biết được nhất định sẽ rất vui mừng."
An Bố Lãng tò mò hỏi: "Tuệ An quận chúa còn biết trồng hoa?"
Ôn Noãn gật đầu: "Có hiểu một chút."
"Ngày thường nữ tử Nạp Lan quốc các cô đều thích chơi đùa chút hoa cỏ sao?" An Bố Lãng hứng thú bừng bừng truy hỏi.
Hắn cảm thấy cuối cùng hắn cũng tìm được đề tài để nói chuyện với Tuệ An quận chúa.
"Bắt đầu trồng cây!" Nạp Lan Cẩn Niên khom lưng cầm lấy một cái xẻng đặt trên mặt đất, một cái xẻng cắm vào bùn đất, sau đó dùng sức đào một cái, đào ra một cục bùn đất to, khóe mắt thoáng nhắm chuẩn vào phương hướng nào đó, dùng sức hắt ve một hướng ở bên cạnh.
Giày của An Bố Lãng lập tức bị bùn đất chôn đi!
An Bố Lãng không khỏi nhảy dựng lên: "Cẩn Vương, sao huynh lại hắt bùn đất lên giày của tôi?"
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không nâng lên, đáp lại một câu: "Xin lỗi, tôi muốn đào hố trồng cây nên không nhìn thấy."
An Bố Lãng: "..."
Thái độ này của hắn có một chút ý xin lỗi nào không? Nạp Lan Cẩn Niên lại đào một xẻng bùn đất hắt ra bên ngoài.
Giày của Đa Nhĩ Nhã cũng bị bùn đất chôn!
Nàng ta nhịn không được mà khẽ hét lên một tiếng.
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên mới ngẩng đầu lên: "Sao các ngươi cứ đứng ở nơi chất bùn đất như vậy?"
Hai người: ”...'
Cái gì kêu là cứ đứng ở nơi chất bùn đất?
Hắn đào hố trông cây, đào ra bùn đất không phải nên chất đống ở bên cạnh hố hay sao?
Suýt chút nữa Bát công chúa đã bật cười, nàng vội nói: "Thật sự xin lỗi hai vị, Thập Thất hoàng thúc của bổn Vương Phi chưa từng trồng cây ăn quả. Không biết đào hố như thế nào! Không cẩn thận đã chôn các ngươi! Các ngươi đừng lấy làm phiền lòng!"
Hai người: "..."
Cái gì kêu là chôn bọn họ?
Bát công chúa tiếp tục giải thích: "Thập Thất hoàng thúc của bổn Vương Phi cũng là muốn tự tay trông một ít cây ăn quả cho bổn Vương Phi ăn. Về sau chỉ cần bổn Vương Phi nhớ quê nhà, nhớ phụ hoàng và mấy người hoàng thúc, chỉ cần ăn trái cây là đã có thể giải nỗi buồn nhớ nhà có đúng không? Các ngươi không có rời xa nơi chôn nhau cắt rốn nên các ngươi không hiểu."
Nói tới đây, nàng lại vẫy tay gọi Thanh Mai: "Thanh Mai, ngươi dẫn hai vị này xuống đổi giày đi!"
Thanh Mai vén áo thi lễ: "Vâng! Hai vị, mời đi theo tôi!"
Đa Nhĩ Nhã sắp tức giận đến hôn mê rồi, nàng ta dùng sức đá rơi bùn đất trên chân xuống, nhưng mà không phải tất cả bùn đất đều có thể bị đá rơi xuống.
Giày đã bị bẩn.
Đây là đôi giày nàng ta yêu thích nhất!
Tốn không ít công sức mới làm được!
Nơi này không thể tiếp tục ở lại, nàng ta cứng đờ cười nói: "Không có việc gì, tôi tự mình trở về đổi đôi khác là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận