Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1786: Chỉ Cân Nguyệt Nhi Thích Là Được

Chương 1786: Chỉ Cân Nguyệt Nhi Thích Là ĐượcChương 1786: Chỉ Cân Nguyệt Nhi Thích Là Được
Ôn Noãn đã không có cách nào, bởi vì nàng phải dùng mây tía xúc tiến những cây ăn quả đó nhanh chóng mọc rễ, nàng không thể không tự mình ra tay.
Nạp Lan Cẩn Niên khá bận, chỉ là muốn giúp mình mà thôi.
Đương nhiên làm hoàng thúc, có lẽ hắn cũng muốn làm chút chuyện gì đó cho chất nữ ruột thịt gả xa của mình.
Nạp Lan Cẩn Niên múc một cái xẻng bùn đổ vào rễ cây, lạnh lùng nhìn An Bố Nhĩ một cái, sau đó trực tiếp ném cái xẻng trong tay cho hắn: "Ngươi tới làm đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên kéo tay Ôn Noãn: "Chúng ta ngồi một chút."
An Bố Nhĩ vội tiếp nhận cái xẻng được ném lại đây, cười nói: "Tốt, để tôi làm, tôi làm!"
Vừa lúc cây này đã được Ôn Noãn dùng mây tía thúc giục sinh trưởng rồi, nàng để mặc cho Nạp Lan Cẩn Niên kéo mình đến bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Phần còn lại để cho mấy người A Cát trông đi, mình chờ bọn họ làm cái giá cố định cây giống xong lại đi lên dùng mây tía thúc giục sinh trưởng một chút là được rồi.
Lúc Đa Nhĩ Nhã chạy chậm lại đấy thì thấy An Bố Nhĩ thế mà lại tự mình cầm cái xẻng đi trồng cây!
Nàng ta: 省
Chẳng lẽ Bố Nhĩ ca ca không nhìn thấy những cây hoa được hắn xem như bảo bối ở trên mặt đất kia?
Đa Nhĩ Nhã không khỏi chỉ vào những cây hoa bị đào ra và ném ở một bên, càng không có tinh thần kia, giống như lơ đãng nhắc nhở: "Vương phi, những cây hoa này ngài muốn trồng ở nơi nào? Hay là ta bảo người đến trông đi! Như vậy ngài không cần vất vả như vậy. Nếu không chờ Vương Phi trông cây ăn quả xong rồi, một lát nữa còn phải tìm nơi trông những cây hoa này."
Không biết vì sao Bát công chúa lại có chút phiên người này, nàng nhìn ve phía An Bố Nhĩ: 'Quốc Vương, nghe nói huynh rất thích những cây hoa này? Huynh cảm thấy nên trồng ở đâu?”
Quốc Vương?
An Bố Nhĩ nghe vậy, động tác cầm cái xẻng hơi dừng lại một chút, hắn nhìn về phía những cây hoa chất chồng trên mặt đất, không quá để ý nói: "Ta cũng không thích lắm, chỉ là nghĩ muốn thử trông một chút xem có thể trồng sống hay không, tùy tiện tìm một chỗ trồng là được. Trồng hay không trồng cũng được, dù sao cũng trông không sống."
Số hoa này vốn dĩ là trồng vì Nguyệt Nhi, trông để nàng ngắm, nhưng không trồng tốt, vậy thì cũng không có gì đáng nói.
Ôn Noãn cười nói: 'Vậy sao? Vừa rồi Đa Nhĩ Nhã cô nương không phải nói như vậy, làm cho trong lòng Bát công chúa lo sợ bất an, cho rằng nàng phá hỏng hoa cỏ mà ngươi thích nhất, xin ta nhất định phải trông sống chúng nó."
An Bố Nhĩ ngạc nhiên nhìn Đa Nhĩ Nhã một cái, sau đó mới nói: "Ta cũng không quá thích, lại nói cho dù thích thì cũng là muốn trông sống chúng nó để Nguyệt Nhi ga lại đây có thể ngắm nhìn.
Nhưng mà vẫn luôn không trồng được, còn không bằng trồng trái cây mà Nguyệt Nhi muốn trồng!
Hơn nữa ta cũng nói rồi, toàn bộ Lan Lăng quốc này, các ngươi muốn trồng cây ăn quả ở nơi nào cũng được, chỉ cần sau này Nguyệt Nhi có thể ăn hoa quả nàng thích ăn là được. Đâu cần phải phiền lòng những việc nhỏ này chứ?
Đa Nhĩ Nhã, sao cô lại cảm thấy ta thích những hoa cỏ đó?"
Đa Nhĩ Nhã cắn môi, sắc mặt có chút trắng chệch, cố ép mình lộ ra một nụ cười thật tươi: "Thì ra là vậy, muội nghe Bố Lãng ca ca nói Bố Nhĩ ca ca rất để ý hoa cỏ đó, cho nên mới hiểu lâm."
Ôn Noãn cười nói: "Là hiểu lầm là được! Nhưng mà phò mã yên tâm, ta bảo người đào những hoa cỏ này của ngươi lên thì sẽ phụ trách trông lại giúp ngươi. Là Bát công chúa đã cầu xin ta!"
Cầu xin?
Lúc này An Bố Nhĩ còn không nhìn ra vấn đề thì chính là kẻ ngốc!
Chỉ có thể đợi một chút rồi hỏi lại, hay là Đa Nhĩ Nhã nói gì đó chọc mấy người Nguyệt Nhi và Tuệ An quận chúa tức giận.
"Tuệ An quận chúa nói đùa, trông hay không trông đều không sao cả, trông cây Nguyệt Nhi thích là được ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận