Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1790: Đã Quyết Định Thì Sẽ Không Thay Đổi

Chương 1790: Đã Quyết Định Thì Sẽ Không Thay ĐổiChương 1790: Đã Quyết Định Thì Sẽ Không Thay Đổi
Lại nói Ôn Noãn cũng để lại thuốc dưỡng thai dưỡng sinh cho Bát công chúa, người của nơi này, ngoài Đa Nhĩ Nhã ra thì Ôn Noãn cũng nhìn ra được, mỗi người cũng đều rất tôn kính với Bát công chúa, cho nên cũng không có gì phải lo lắng.
Ở lại lâu thì cũng có một ngày phải rời đi, nàng không có khả năng cứ luôn ở lại Lan Lăng quốc, không cần phải tiếp tục ở lại nên Ôn Noãn lập tức tính toán trở về.
Nạp Lan quốc còn có một đống chuyện đang chờ nàng ve giải quyết!
"Thập Thất hoàng thúc, thúc khuyên Noãn Noãn ở lại xem Bách Hoa tiết đi." Bát công chúa không khuyên được Ôn Noãn, nên nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn: "Xem không?"
Bách Hoa tiết của Lan Lăng quốc đúng thật rất náo nhiệt, tiểu nha đầu còn chưa từng nhìn thấy, ở lại thêm mấy ngày xem một chút cũng có thể.
Đương nhiên nếu mà nàng muốn rời đi, thì tất nhiên Nạp Lan Cẩn Niên sẽ không phản đối.
"Không được. Lần sau có cơ hội thì lại xem đi!" Ôn Noãn lắc đầu, chuyện mà nàng đã quyết định, trong tình huống bình thường đều sẽ không dễ dàng bị dao động.
Ôn Noãn cười nói với Bát công chúa: "Chờ đến khi cô sinh con, có khi ta có thể tới gặp cô! Lần này thật sự phải đi về, ta rời đi cũng ba tháng rồi."
Trong lòng Bát công chúa không muốn chút nào, nhưng mà cũng biết chuyện mà Ôn Noãn đã quyết định thì không thay đổi được, nàng ôm cánh tay Ôn Noãn lưu luyến không rời nói: "Vậy thì quyết định thế nhé!"
Ôn Noãn gật đầu: "Ừ"
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên rời đi.
Đội ngũ đưa thân ở lại đến ngày hôm sau thì đã quay về Nạp Lan quốc, mang theo quà đáp lễ của An Bố Nhĩ, cho nên hôm nay rời đi chỉ có hai người bọn họ cùng Lâm Phong.
An Bố Nhĩ phái hộ vệ bên người hộ tống bọn họ rời khỏi sa mạc.
Bát công chúa nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, đôi mắt đỏ lên.
Vốn dĩ, tại một mảnh đất xa lạ có Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên ở đây, nàng cũng không cảm thấy cô đơn, lại còn đặc biệt vui vẻ.
Nhưng thời phút này nhìn bọn họ rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa, cái loại cảm xúc nỗi buồn ly biệt lập tức trào lên trong lòng, Bát công chúa thật sự hận không thể đuổi theo, đi theo bọn họ trở vê Nạp Lan quốc.
An Bố Nhĩ duỗi tay ôm Bát công chúa thật chặt: "Nguyệt Nhị, xin lỗi, đã khiến nàng tủi thân rồi! Chờ sau khi sinh hài tử, chờ hắn lớn lên một chút, ta sẽ đưa nàng trở về."
Bát công chúa hít hít cái mũi, nàng biết khóc đối với hài tử không tốt, vì vậy cười gật đầu nói: "Được!"
Bát công chúa lại nhìn thoáng qua phía trên cát vàng, bóng dáng mấy người rời đi dưới ánh mặt trời rực rỡ, sau đó mới xoay người: "Chúng ta quay về thôi!"
An Bố Nhĩ gật đầu, sau đó cùng Bát công chúa trở về.
Trên đường quay về, bởi vì không có thai phụ, hơn nữa chỉ có vài người bọn họ, nên tốc độ nhanh hơn nhiều.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên chỉ dùng thời gian mấy ngày là đã đi tới cửa bắc. Ba người đổi ngựa, Lâm Phong vội vàng đánh xe ngựa, On Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên cũng không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa, ra roi thúc ngựa chạy về phía Nạp Lan quốc.
Ngày này, hai người lại lần nữa đi ngang qua An Tây huyện.
Bởi vì trời đã tối rồi, cho nên đành ở lại An Tây huyện.
Một đường từ Nạp Lan quốc đến Lan Lăng quốc, An Bố Nhĩ đều mua phủ đệ, bởi vì có thương đội đi con đường này, nên Nạp Lan Cẩn Niên cũng đều có phủ đệ trên cả quãng đường này, thuận tiện cho người thương đội đặt chân.
Cho nên đêm nay bọn họ trực tiếp ở tại phủ đệ mà Nạp Lan Cẩn Niên mua.
Chủ tử đã đến, tất nhiên hạ nhân phải đến hành lễ.
Cái phủ đệ này chỉ có mấy người hạ nhân, một Lương bà tử phụ trách nấu cơm, một Trương lão nhân phụ trách trông cửa, gác cổng, hai người còn có một nhỉ tử là Trương Tiến, một người con dâu Hà thị, cùng một tôn nữ chín tuổi cùng tôn tử năm tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận