Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1796: Không He Có Phần Thắng

Chương 1796: Không He Có Phần ThắngChương 1796: Không He Có Phần Thắng
Biên cảnh có chiến sự, làm Đại tướng quân tất nhiên là phải ở lại quân doanh, nắm chặt thời gian luyện binh.
Nếu chiến sự biên cảnh có biến, ông ấy cũng phải chuẩn bị lên chiến trường bất cứ lúc nào.
Ôn Noãn cũng biết Tử Uyển chỉ là nha hoàn trong nội trạch, có rất nhiều chuyện đều không biết được rất rõ, vì vậy không hỏi lại nữa.
Chờ ăn sáng xong, Ôn Noãn quyết định đi tìm Trần Hoan hỏi một chút về lời đồn này.
Trước khi nàng rời đi đã cảm thấy có chút không ổn, bảo hai tỷ muội Trần Hoan phái người nhìn chằm chằm quán trà.
"Cha ta có ở nhà không?"
"Mấy ngày nay Quốc công gia đều đi sớm về trễ, sáng sớm hôm nay ông ấy đến đây lại thấy cô nương còn chưa rời giường, lại vội vàng rời đi để vào triều sớm."
Ôn Gia Thụy ở Hộ Bộ, hiện tại biên cảnh Nam Cương có chiến sự, ông ấy lại phải chuẩn bị lương thảo linh tinh, tất nhiên là bận rộn đến nỗi đi sớm về trễ.
"Tối hôm qua Cẩn Vương có tới tìm ta hay không?"
Ôn Noãn còn muốn biết hiện tại chiến sự biên cảnh Nam Cương đang như thế nào.
Hôm qua Nạp Lan Cẩn Niên tiến cung chắc là sẽ biết được càng nhiều tin tức hơn.
Tử Uyển đang muốn trả lời, lúc này Nạp Lan Cẩn Niên đi đến: "Tới, tối hôm qua thấy muội ngủ, nên không đánh thức muội."
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên cạnh Ôn Noãn, vén vạt áo rồi ngồi xuống.
Ngày hôm qua, khi ra khỏi cung thì trời đã tối, Nạp Lan Cẩn Niên có đi tới tìm Ôn Noãn một lần, chẳng qua thấy Ôn Noãn ngủ rồi, nên không đi vào làm phiền nàng mà cứ thế quay về Cẩn Vương phủ.
Tử Uyển thấy Nạp Lan Cẩn Niên tới, biết ý đi ra sân, để lại không gian cho hai người.
Thời gian hai người ở bên nhau đều là thảo luận chuyện triều chính, nàng ấy nghe cũng không tốt, cho nên mỗi lần như thế đều là canh giữ ở ngoài sân, để đề phòng người tới gần.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Nạp Lan Cẩn Niên thấy quầng đen dưới đáy mắt Ôn Noãn đã biến mất, là biết nàng ngủ ngon, nhưng mà vẫn không nhịn được muốn hỏi một chút.
Hắn cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng sủi cảo tôm trong suốt đặt vào trong chén của Ôn Noãn.
Tiểu nha đầu thích ăn nhất là sủi cảo tôm.
"Ừ, một giấc ngủ đến hừng đông. Hiện tại Nam Cương bên kia thế nào?" Ôn Noãn cầm lấy chiếc đũa gắp miếng sủi cảo tôm, nói xong rồi mới cắn một miếng.
"Ngày hôm qua có chiến báo truyền về, Chu Thanh Hoa tự mình mang theo hai mươi vạn đại quân, đã dẹp xong Nhữ Nam thành. Hơn nữa đã đi vê Nguyên Thành mới tuyên chiến. Đình Hiên dẫn dắt mười vạn đại quân cũng sắp đuổi tới, đến lúc đó tất nhiên có thể đoạt lại Nhữ Nam thành."
Vốn dĩ Nhữ Nam thành đã từng là thành trì của Nam Cương quốc, chẳng qua bị bại bởi Nạp Lan quốc mà thôi.
Cũng bởi vậy bên trong thành Nhữ Nam tuyệt đối vẫn còn có rất nhiều cái đinh của Nam Cương, hơn nữa đã từng là thành trì của Nam Cương quốc, người Nam Cương quốc càng thêm quen thuộc với tình trạng của Nhữ Nam thành hơn so với người Nạp Lan quốc bọn họ, nội ứng ngoại hợp, nhanh như vậy đã thành công đánh hạ Nhữ Nam thành cũng không kỳ lạ.
Mấy năm nay Nạp Lan quốc thắng được nhiều thành trì như vậy, mỗi một thành trì đều phải phái binh lính tới đóng giữ, thành ra binh lực có chút không đủ, cho nên Nhữ Nam thành chỉ có một vạn lính đang đóng quân. Một vạn đối đầu với hai mươi vạn, không hề có phần thắng.
"Nhị tỷ phu dẫn dắt mười vạn đại quân đến đâu rồi?"
Mười vạn đại quân không phải con số ít, tất nhiên lên đường sẽ khá chậm.
Nạp Lan Cẩn Niên: "Chắc là hôm nay có thể đến Nguyên Thành".
Còn không có tin tức truyên quay lại, Nạp Lan Cẩn Niên cũng không biết Lâm Đình Hiên có phái người đánh cướp lương thực mà thương đội Bắc Minh quốc âm thầm bán cho Nam Cương quốc hay không.
"Hy vọng có thể mau chóng đoạt lại Nhữ Nam thành. Đánh cho Nam Cương cẩu tặc chạy ve Nam Cương!"
Đây đều là chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận