Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1797: Hắn Cũng Có

Chương 1797: Hắn Cũng CóChương 1797: Hắn Cũng Có
Ôn Hinh cùng Lâm Đình Hiên vừa mới thành thân không lâu, đã phải xuất chinh.
Ngày hôm qua Ôn Noãn thấy dưới đáy mắt Ôn Hinh cũng có quầng thâm mờ nhạt, là biết tất nhiên buổi tối nàng cũng ngủ không tốt.
Ban ngày nàng ở trong nhà bận rộn việc hôn nhân của đại ca thì tất nhiên không có gì, nhưng mà đêm khuya tĩnh lặng cũng sẽ lo lắng cho Lâm Đình Hiên!
Dù sao thì ở trên chiến trường, đao kiếm chính là không có mắt.
Nạp Lan Cẩn Niên vừa gắp điểm tâm Ôn Noãn thích ăn cho nàng vừa lạnh lùng nói: "Chạy trở về thì quá dễ cho bọn ho
Lần này, hắn muốn san bằng Nam Cương quốc, răn đe cảnh cáo!
Có ai mà không có dã tâm nhất thống thiên hạ?
Hắn cũng cgl
Nhưng mà hắn là người chưa bao giờ bắt nạt người mà không có lý do gì.
Cho nên hắn sẽ không chủ động đi bắt nạt người khác, nhưng mà ai bắt nạt hắn, tất nhiên hắn sẽ trả lại gấp trăm lần!
Khiến đối phương tuyệt đối không có cơ hội xoay người.
Ôn Noãn nghe vậy thì động tác ngừng lại một chút, nhìn hắn một cái, gật đầu: "Cũng đúng!"
Hiện tại bốn nước đang có trạng thái như vậy, Bắc Minh quốc hùng bá thiên hạ, duy ngã độc tôn không hề che giấu dã tâm một chút nào, thiên hạ này sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ đại loạn.
Hoặc là nói Nam Cương quốc xuất binh lần này chính là khởi đầu của đại loạn.
Không muốn bị đánh, không muốn bị cắn nuốt, thì tất nhiên phải phản kháng!
Nếu Nam Cương quốc không tiếc diễn một tuồng kịch cũng phải tìm lấy cớ phát động chiến sự, vậy thì Nạp Lan quốc bọn họ cũng không cần khách khí.
"Trung Nguyên cũng tới lúc thống nhất rồi." Ôn Noãn than thở một câu.
Nạp Lan Cẩn Niên không có biểu tình gì, chỉ khế gật đầu: "Ừ”"
Thật là đã lúc không muốn thống nhất cũng phải thống nhất.
Qua không được mấy năm nữa chắc chắn sẽ đại loạn.
"Tuệ An quận chúa không cảm thấy lấy quốc lực hiện tại của Nạp Lan quốc, hiện tại bắt lấy Nam Cương sẽ có chút cố hết sức sao?" Lúc này Hoàng Thượng mặc một thân y phục thường đã đi tới.
Ôn Noãn vội đứng lên hành lễ: "Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng!"
Nạp Lan Cẩn Niên cũng đứng lên hành lễ: "Thần đệ gặp qua hoàng huynh."
Hoàng Thượng theo bản năng nhìn thoáng qua phía tây, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?
Có khi nào Thập Thất hoàng đệ lại lễ phép như vậy?
Đột nhiên Hoàng Thượng nghĩ đến, mỗi lần Nạp Lan Cẩn Niên hành lễ với ông ấy thì đều không có chuyện tốt, tám chín phần mười đều là rút bạc!
Luôn nói bản thân ở cái nơi này hay nơi đó tốn bao nhiêu bạc, bảo mình bù bạc cho hắn!
Nhưng mà hắn tiêu bạc cho giang sơn của Nạp Lan quốc, vì sao muốn mình bù?
Thiên hạ họ Nạp Lan này cũng không phải là của một mình ông ấy! "Miễn lễ!" Hoàng Thượng ngồi xuống, cảnh giác liếc mắt nhìn Nạp Lan Cẩn Niên một cái: "Thập Thất hoàng đệ, trâm không có bạc! Đừng tưởng rằng hành lễ là có thể đòi chút bạc từ chỗ trẫm! Hiện tại biên cảnh Nam Cương có chiến sự, trâm sắp đau đầu đến chết rồi đây!"
Trong lòng Hoàng Thượng nghĩ, chẳng lẽ một đường đưa thân này đã tiêu dùng rất lớn?
Ừ, ông ấy đã cho hẳn một vạn văn tiền làm lộ phí, đã dùng vạn làm đơn vị là đã đủ hào phóng!
Không đủ, cũng là do Thập Thất hoàng đệ ăn xài quá phung phí, dù sao thì ông ấy sẽ không chỉ ra nữa.
Còn có, cái đồ ngu xuẩn này, sao không để An Bố Nhĩ thanh toán chỉ tiêu trên đường?
Đi theo Hoàng Thượng đến đây còn có đám người Binh Bộ thượng thư, Hộ Bộ thượng thư, Vương Kiêu, nghe xong lời này thì khóe miệng đều cứng lại.
Chỉ có Hộ Bộ thượng thư gật đầu, quốc khố quá nghèo, đừng tìm ông ấy đòi bạc!
Mấy người hành lễ với Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn.
Mặt Nạp Lan Cẩn Niên tối sâm, đã sớm biết không nên hành lễ, cũng chỉ là hắn thấy có nhiều người nên cho hoàng huynh một chút mặt mũi mà thôi, dù sao thì mấy tháng nay bản thân không ở đây, ông ấy bận rộn đến mức đã có thêm mấy sợi tóc bạc, có chút đau lòng người làm hoàng huynh như ông ấy, cho nên hành lễ, nhưng mà hiển nhiên là dư thừa: "Hoàng huynh suy nghĩ nhiều, ai dám hỏi huynh lấy bạc? Sao Hoàng huynh tới đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận