Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1810: So Thi So

Chuong 1810: So Thi SoChuong 1810: So Thi So
"Ừm." Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu khế lên tiếng, để người ta không nhìn ra được suy nghĩ của hắn.
Đường tướng quân cũng không biết rõ Nạp Lan Cẩn Niên có hài lòng hay không.
Ôn Noãn vừa thấy tên của Trương Tiến Bằng cũng dừng một chút, sau đó nàng tiếp tục nhìn xuống.
Thực lực tổng thể của Trương Tiến Bằng trong binh lính không quá mạnh, nhưng hắn rất giỏi ve việc ẩn núp, vả lại còn khá cẩn thận, người như vậy cử đi đốt lương thực của quân địch cũng không tệ.
Nhưng mà Ôn Noãn biết hắn cũng không phải vì bản lĩnh này của Trương Tiến Bằng, mà là bởi vì hắn chính là biểu đệ của Chu Hoan Nhạc, là người đính hôn với Lương Tử Vận trước đó, nàng đã từng gặp qua hai người bọn họ đi cùng nhau.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng xem xong phần danh sách dài ba phần này.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng đem ba phần danh sách giao cho Đường tướng quân: "Vậy chỉ những binh lính này thôi! Đưa danh sách này của tướng quân cho bọn họ là được rồi, cứ để bọn họ chuẩn bị đêm nay rồi tùy thời điểm mà xuất phát!"
"Dạ." Đường tướng quân cung kính nhận lấy, hành lễ xong rồi ông ta cũng lui xuống.
Sau khi rời khỏi đây, ông ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy ông ta nhận một chút ân huệ để đưa vài người này vào, nhưng may mắn năng lực của mấy người kia cũng không yếu, nếu không, ông ta cũng không dám nhận.
Cẩn vương không có nhìn ra được điều gì thì quá tốt.
Đường tướng quân cầm danh sách, vội vàng đi sắp xếp.
Binh lính chọn được cũng rất tốt, lương thực cũng đã vận chuyển ra ngoài đi trước, có thể nói tất cả đều đã được chuẩn bị xong!
Ôn Noãn duỗi thắt lưng, cảm thán nói: "Cuối cùng cũng bận xong rồi!"
Nạp Lan Cẩn Niên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng hỏi: "Muội có mệt không?"
Ôn Noãn mỉm cười: "Vẫn ổn, huynh lại không phải không biết ta có sinh lực tràn đầy! Ta cảm thấy sinh lực của ta còn tốt hơn cả huynh!"
Dù sao nàng cũng có mây tía dưỡng thân thể.
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày: "Khẩu khí ghê gớm thật!"
"Không tin? Nếu không thì so tài một chút?"
Nạp Lan Cẩn Niên từ chối cho ý kiến: "So thế nào?”
Ôn Noãn mỉm cười nói: "Từ nơi này chạy về trong thành."
Trời sắp tối rồi, bọn họ cũng phải chạy ve ăn cơm.
Nạp Lan Cẩn Niên kéo tay áo, đứng dậy: "Đi! So tài thì so tài!"
Hai người đi ra ngoài.
Ôn Noãn lập tực đi đến bên con ngựa của mình, xoay người nhảy một cái lên ngựa.
Nạp Lan Cẩn Niên giơ tay: "Không phải là muốn tranh xem ai là người có nhiều sinh lực nhất sao?"
Ôn Noãn cười nói: "Đúng vậy! Thì huynh chạy, còn ta cưỡi ngựa!"
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
"Huynh đường đường là một nam nhân, chẳng lẽ không thể nhường ta một chút sao?" Nói xong Ôn Noãn kẹp bụng ngựa "giá" một tiếng, cưỡi ngựa chạy đi.
Ngày mai Vương Kiêu đã dẫn binh đi đến biên cảnh Đông Lăng quốc, buổi cơm chiều hôm nay là dành cho ông ấy, chạy đi chạy về cũng đã nửa đêm, còn tiễn đi cái gì?
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu bật cười rồi nhảy lên ngựa, hắn đánh nhẹ một tiếng, con ngựa đã lao đi như tia chớp.
Hai người cưỡi ngựa rời khỏi quân doanh, vội vàng chạy vào trong thành.
Phủ An Quốc công.
Cả nhà vừa kết thúc bữa cơm chiều đầy náo nhiệt.
Vương Kiêu biết, ông sẽ dẫn binh rời khỏi kinh thành vào đêm nay, cho nên không thể nào tham gia hôn lễ của Ôn Thuần.
Chuyện này cũng là chuyện không có cách nào khác.
Đây cũng là chuyện phải thỏa hiệp khi trở thành võ tướng.
Cho nên ông cũng đưa một ít vật cho Ôn Thuần.
Ôn Thuần do dự một lúc, sau đó Vương thị lên tiếng, Vương Kiêu lại giả vờ giận thì hắn mới nhận lấy.
Vương Kiêu lại lấy ra một hộp trang sức cho Ôn Thuần: "Đây là quà cho nương tử của cháu. Đến lúc đó cháu đưa cho nương tử của mình giúp cữu công gia. Cữu công gia cũng không thể uống được trà của nương tử cháu, chén trà kia, chờ cữu công gia chiến thắng trở về rồi lại uống!"
Ôn Thuần không nhận: "Cữu công gia, chờ người trở về chúng cháu lại dâng trà cho người rồi sẽ nhận!"
Vương Kiêu trừng mắt nói: "Cầm, lần này biên cương của Nam Cương quốc phát động chiến tranh, chuyện này rõ ràng không thể xem thường, cữu công gia cũng không biết khi nào sẽ trở về! Chờ tới khi trở về thì lại đưa một phần nữa là được rồi? Cháu cảm thấy cữu công gia còn kém một tráp đồ vật này à?”"
Bạn cần đăng nhập để bình luận