Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 183: Không Nghe Khuyên Bảo

Chương 183: Không Nghe Khuyên BảoChương 183: Không Nghe Khuyên Bảo
"Hơn nữa vùng núi này năm nay bắt đầu phải giao thuế má, hơn một trăm văn cho một mẫu đất, thuế má cũng đã mất vài lượng bạc, chi phí quá lớn, tốt nhất không nên mual Cứ để đó hai ba năm không ai mua, lại thành đất hoang thôi, khi đó lại mua còn có thể được miễn thuế ba năm."
Năm đó Phùng địa chủ đi ra ngoài kinh doanh được mấy năm, kiếm lời rất nhiều vàng bạc châu báu trở về, đã mua rất nhiều đồng ruộng không quan tâm tốt xấu, cứ thế mà trở thành địa chủ. Mấy năm gần đây thả ra đồng ruộng không tốt, người mua đều hối hận. Hắn mới khuyên bọn họ như vậy.
Khóe miệng Ôn Noãn co rút, người này là đang thật sự bán ruộng sao?
Cái này cũng tốt nhất không nên mua, cái kia cũng tốt nhất không nên mual Thúc ấy thành thật như vậy, chắc là cũng kiếm không được bao nhiêu bạc!
Nhưng mà loại nhân phẩm này thật ra khó có được.
Ôn Noãn đoán đúng rồi, Phan Thế Xương là người môi giới kiếm được ít nhất trong toàn bộ người môi giới, những người tìm tới ông đều là người quen, chỉ là không có mấy người quen thường xuyên có bạc mua ruộng!
Mà Phan Thế Xương cũng không nghĩ tới, chính là bởi vì hiện tại ông thành thật, có lòng tốt nhắc nhở, nên lúc ông ấy bị mất công việc người môi giới này lại được Ôn Noãn trợ giúp, từ đây viết lại cả đời.
Ôn Noãn lại nói: 'Phan thế bá, cháu biết bá là có lòng tốt nhắc nhở, nhưng mà đỉnh núi này cùng những mảng ruộng hạ đẳng đó cháu đều có tính toán của riêng mình, cho nên chúng cháu đều sẽ mua."
Phan Thế Xương nhìn về phía Ôn Gia Thụy: "Lão đệ Gia Thụy, đều mua sao? Sẽ lỗ đấy! Tốt nhất đệ đừng để cho một oa nhi đưa ra chủ ý! Cái này không phải là chuyện hơn một trăm văn, mà đây là chuyện hơn một trăm lượng bạc! Cứ cho là không biết đệ dẫm phải vận cứt chó gì mà phát tài lớn, nhưng cũng không thể ném bạc vào sông như vậy! Cứ giữ lại khi nào có ruộng tốt thì ta lại nói cho đệ! Những mảng đất này tốt nhất không nên mual"
Ôn Gia Thụy tin tưởng Ôn Noãn, hắn lắc đầu: "Phan ca, đệ biết huynh là có ý tốt, nhưng nữ nhi của đệ sẽ không sai, chúng tôi đều mua."
Noãn nhi nhất định là đã biết biện pháp đem đất hoang biến thành ruộng tốt ở trong mộng.
Phan Thế Xương: "..."
Phan Thế Xương không nhịn được duỗi tay sờ sờ trán Ôn Gia Thụy: "Hay là sốt đến choáng váng rồi? Ngày thường cũng không có ngớ ngẩn như vậy! Lão đệ ngươi không nên trêu đùa huynh, vì muốn huynh vui vẻ mà cố ý giúp đỡ huynh?”
Đương nhiên là ông ấy muốn bán ruộng đi, dù sao thì bản thân ông cũng có thể nhận được tiên hoa hồng, năm mẫu ruộng hạ đẳng cũng được hai trăm văn tiền hoa hồng.
Ôn Gia Thụy dở khóc dở cười, ông lấy ra ba tấm ngân phiếu một trăm lượng: "Phan đại ca, huynh tính bạc đi!"
Phan Thế Xương nhìn ba tấm ngân phiếu thì hết chỗ nói rồi! Bảo người này đừng mua, thì hắn lại cố tình muốn mual
Hay là Noãn nhi nhà hắn là thần toán tử không thành, nên lời nói của Noãn nhi nhà hắn sẽ không sail
Không nghe lời cụ già, thì có hại ở trước mắt!
Đồ Đá cứng! Nô dịch của nữ nhi!
Trước kia không thấy, không nghĩ tới Ôn Gia Thụy vẫn là người như vậy!
Đây là hắn lấy ra tự tin từ đâu.
Ôn Gia Thụy lấy đâu ra tự tin? Nữ nhi ở trong mộng đến luyện công phu cũng học xong, so với mình còn có thể lợi hại hơn, ông ấy còn có cái gì không tự tin? On Noãn cũng gật gật đầu: "Tin tưởng cháu."
Hắn tin nàng cái đầu quỷ!
Phan Thế Xương lắc lắc đầu, nhận lấy ngân phiếu rồi viết công văn mua bán cho bọn hắn.
Ôn Noãn: "Phan thế bá, có cửa hàng hoặc là xưởng nào đang được rao bán không?"
Ba vạn lượng!
Nàng cần phải nhanh chóng kiếm đủ ba vạn lượng mua quặng ngọc, cũng không thể mỗi ngày đều vẽ tranh bán được, mà mua cửa hàng làm buôn bán, để bạc sinh bạc là nhanh nhất, đây cũng là một việc lâu dài.
Tay Phan Thế Xương run run, một giọt mực nước rơi nhỏ giọt ở trên công văn, công văn đã viết được hơn nửa đành hỏng mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận