Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1824: Lão Phu Là Người Như Vậy Sao?

Chương 1824: Lão Phu Là Người Như Vậy Sao?Chương 1824: Lão Phu Là Người Như Vậy Sao?
Thuận Thiên phủ doãn còn đang suy nghĩ về cây trâm đuôi phượng kia, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Đột nhiên ông ấy nghĩ đến cái gì đó, lập tức trừng lớn đôi mắt!
Đó là...
Đồ vật tiền triềul
Lúc ông ấy truy tra quốc kha tiền triêu có lật xem sổ sách của quốc khố tiền triều và sổ sách chế tạo của Phủ Nội Vụ, ông ấy đã nhìn thấy trong cuốn sổ đó, chẳng trách lại cảm thấy quen mắt!
Hiện tại vật đó thế mà lại xuất hiện trong phủ An Quốc Công.
Chuyện này rất nghiêm trọng, Thuận Thiên phủ doãn nghe vậy thì trịnh trọng gật đầu: "Hạ quan đã biết! Hạ quan sẽ phát ra thông cáo, tìm kiếm chủ nhân cây trâm đuôi phượng này."
Ôn Noãn dặn dò xong, lại khách sáo với mọi người vài câu rồi quay về hậu viện.
Nàng phải trở về lấy lại cây trâm đuôi phượng kia giao cho Thuận Thiên Phủ phủ doãn.
Nạp Lan Cẩn Niên đã trở lại ngồi xuống vị trí của mình, suy nghĩ một chút, cũng không có đi tìm Ôn Noãn.
Phủ doãn Thuận Thiên Phủ chờ Ôn Noãn rời đi thì lại tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn.
Chờ đến khi mọi người lại lần một nữa ăn ăn uống vui vẻ, ông ấy nói chuyện với đồng liêu ngồi cùng bàn mới giống như lơ đãng liếc nhìn Tạ Uẩn Lâm một cái.
Ông ấy thật sự biết bản lĩnh của Tiểu Bạch mà Tuệ An quận chúa nuôi dưỡng, rốt cuộc ông ấy đã mượn Tiểu Bạch vài lần để hỗ trợ tìm kiếm chủ nhân của đồ vật mà hung thủ để lại.
Không nhận sai một lần nào cảiI
Hình như Tạ Uẩn Lâm cũng nhận ra nên nhìn qua đó.
Chỉ thấy Thuận Thiên phủ doãn cầm ly rượu, cười nói kính rượu với đồng liêu ở đối diện, cũng không có nhìn mình.
Đáy lòng hắn ta rung lên.
Có phải hắn ta đã quá xem thường con súc sinh kia không?
Tạ Uẩn Lâm lại ngồi một lúc, nói với Trương Thiếu Hành ở bên cạnh vài câu, sau đó lập tức đứng lên rời đi.
Nạp Lan Cẩn Niên đang nghe Hàn đại học sĩ nói chuyện, khóe mắt thoáng nhìn thấy hắn ta rời đi, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hắn khe cong môi cười, không có bất kỳ động tác nào cả.
Không có gì ngạc nhiên, Ôn Noãn nhanh chóng cầm chiếc trâm cài đuôi phượng quay trở lại sân trước, đưa cho phủ doãn Thuận Thiên: "Đại nhân, phu nhân và tiểu thư ở sân sau cũng nói trâm cài đuôi phượng này không phải của bọn họ, cho nên phiền đại nhân phát thông cáo, tìm kiếm chủ nhân của trâm cài đuôi phượng này."
Phủ doãn Thuận Thiên nhận lấy nó, gật đầu: "Được! Ngày mai ta sẽ cho người phát thông cáo".
Bởi vì vừa rồi Ôn Noãn đã hỏi mọi người chiếc trâm cài đuôi phượng này có phải là của bọn họ hay không, cho nên mọi người nghe Ôn Noãn nói như vậy đều có chút kinh ngạc. Chiếc trâm cài đuôi phượng quý giá như vậy lại không có người nhận ư?
Hộ Bộ thượng thư hỏi Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa, vẫn chưa tìm thấy chủ nhân của chiếc trâm cài đuôi phượng này sao?"
Ôn Noãn cười: "Chắc là chủ nhân của nó đã đi rồi! Phu nhân và tiểu thư ở sân sau đều nói không phải của bọn họ."
Hộ Bộ thượng thư nghe vậy, nói với vẻ mặt hối hận: "Chiếc trâm cài đuôi phượng quý giá này lại tìm không thấy chủ nhân! Nếu sớm biết như vậy, vừa rồi ta đã nói là của ta!"
Công bộ thượng thư liếc ông ta một cái: "Vậy sao vừa rồi ông không nói?"
Không diệt được Tuệ An quận chúa thì diệt ông cũng tốt!
Hộ Bộ thượng thư đáp lại ông ta một cái nhìn xem thường: 'Lão phu là người như vậy sao?”
Sau đó ông ta lại nói với Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa đừng tin là thật, ta nói giỡn thôi, ta không phải là người như vậy!"
Khóe miệng của Công Bộ thượng thư giật giật, ông ta chính là như vậy!
Quỷ keo kiệt!
Quỷ nghèo!
Ôn Noãn cười: "Làm sao có thể? Ta biết Phương đại nhân là một người rất có nguyên tắc. Việc gì nên làm sẽ làm, việc gì không nên làm sẽ không làm! Là của ông thì là của ông, không phải của ông thì ông cũng sẽ không tham lam một chút xíu nào!"
Hộ Bộ thượng thư nghe vậy không khỏi giơ ngón tay cái lên với Ôn Noãn, dáng vẻ như thể gặp được bạn tri kỷ: "Vẫn là Tuệ An quận chúa hiểu lão phu!"
Ôn Noãn lại khách khí nói vài câu với Hộ Bộ thượng thư, sau đó quay trở lại sân sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận