Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1841: Đưa Tien

Chương 1841: Đưa TienChương 1841: Đưa Tien
Vương thị nghĩ đến tháng 9 Ôn Noãn sẽ cập kê, khi đó sẽ biết ngày kết hôn của Ôn Noãn và Cẩn Vương, bà đã già rồi nên không quen sinh hoạt ở kinh thành, muốn trở về nhưng cũng lười lăn lộn, cho nên không về theo bọn họ.
Đương nhiên Vương thị vẫn luôn ở phủ Giang Hoài cũng là bởi vì cháu trai Ôn Lạc ở phủ Giang Hoài một mình để đi theo Lâm lão học tập, bà không yên tâm, muốn trở lại chăm sóc cháu trai.
Nhưng hiện tại chỉ còn mấy tháng nữa là tới tháng 9, xương cốt của bà cũng không còn khoẻ, thật sự không muốn lăn lộn mọi người.
Từ lão cùng Lâm lão cũng đã hẹn trước, hôm nay trở lại phủ Giang Hoài với nhà ngoại tổ bọn họ.
Ôn Lạc cũng đi theo Lâm lão trở lại phủ Giang Hoài học tập.
Cả nhà mang theo Ngô Tịnh Mỹ, Ôn Thiến và Ôn Linh cùng ra khỏi thành tiễn đưa bọn họ.
Ôn Nhu, Ninh Hoài Kiệt và Ôn Hinh cũng đến đưa tiễn.
Cả nhà đưa bọn họ đưa đến bên ngoài Thập Lí Đình liền dừng lại.
Bên ngoài Thập Lí Đình, Từ lão nói với Ôn Noãn: "Tiểu nha đầu, phải chăm chỉ luyện vẽ, trình độ của ngươi còn có thể tiếp tục nâng cao, đừng hoang phế! Mỗi tháng nhớ rõ gửi hai bức tranh cho sư phó nhìn xeml"
Từ lão biết Ôn Noãn rất bận, nhưng thiên phú của Ôn Noãn thật sự rất tốt, cho nên ông ấy lo lắng nàng sẽ bỏ việc vẽ, lãng phí thiên phú.
Ôn Noãn gật đầu: "Ta đã biết, sư phó yên tâm. Sư phó cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân."
Đối với Ôn Noãn, Từ lão vẫn luôn yên tâm, nha đầu này đã hứa thì không có gì là không làm được.
Ông ấy gật đầu: "Không cần lo lắng, sức khỏe của lão phu hiện tại tốt hơn nhiều, chờ ngươi sinh con xong, ta còn có thể giúp ngươi dạy dỗ nói"
Ôn Noãn: "..."
Nàng phải nên trả lời như thế nào đây?
Bên kia, Ngô thị đi đến bên cạnh Ôn Lạc dặn dò: "Met mình con ở phủ Giang Hoài phải nhớ ăn cơm, đừng đọc sách quá muộn! Đi ngủ sớm một chút, biết không?”
Ôn Lạc gật đầu: "Con biết, mẹ yên tâm."
Tiên sinh giao rất nhiều bài tập, hơn nữa Ôn Lạc cũng muốn học rất nhiều, tỷ tỷ, ca ca trong nhà đều giỏi như vậy, hắn tất nhiên không thể trở thành người kém cỏi nhất trong nhà, cho nên mỗi ngày Ôn Lạc đều học đến khuya, sáng sớm đã dậy luyện công, đọc sách.
Võ công của hắn là do Ôn Noãn dạy, ba năm qua đi, hiện tại cũng không tệ lắm.
Ôn Lạc nghe nói bắt đầu từ năm sau, ngoại trừ thi văn thì còn có thi võ, hắn tính toán ba năm sau sẽ lấy văn võ Trạng Nguyên!
Hắn cũng muốn đóng góp một phần sức mình cho việc quang tông diệu tổi
Có thể văn, có thể võiI
Mà Ôn Gia Thụy đang nói lời tạm biệt với thôn trưởng và huynh đệ trong thôn.
Ôn Gia Thụy ôm quyền hành lễ với thôn trưởng và mấy huynh đệ trong thôn: "Thôn trưởng lão ca, vài vị huynh đệ, thuận buồm xuôi gió, lão đệ không tiễn! Có rảnh thì tới kinh thành tìm lão đệ chơi! Mấy năm nay mọi người đã vất vả giúp ta chăm sóc phía huyện Ninh Viễn rồi".
Hiện tại thôn trưởng đã không phải là thôn trưởng, mà đã là huyện thừa, nhưng mọi người vẫn gọi ông ấy là thôn trưởng như cũ. Đối với Ôn Gia Thụy mà nói, thôn trưởng không chỉ là xưng hô.
Một phần là tình cảm, là cảm giác giúp đỡ lẫn nhau, đấu tranh gian khổ và cùng nhau chiến đấu để sinh tồn trong những năm tháng nghèo đói khó khăn.
Làm người là phải nhớ đắng cay ngọt bùi, không bao giờ quên ngày đầu.
Mấy huynh muội Ôn Noãn cũng hành lễ: "Vài vị thúc bá, bảo trọng! Thuận buồm xuôi gió."
Lần này những người đến đây đều là những thúc bá đã giúp quản lý xưởng làm giấy, cũng là những người lúc trước giúp bọn họ xây phòng trúc.
Trưởng thôn vỗ vai Ôn Gia Thụy: "Đều là huynh đệ một nhà, một nét chữ cũng không viết được hai chữ Ôn! Vất vả thì sao? Hơn nữa, ngươi đang dìu dắt chúng ta, cũng không phải là vất vả, bao nhiêu người cầu đều không cầu được! Khách sáo như vậy làm gì?! Không cần đưa! Chờ đến khi Hậu nhi thành thân, chúng ta lại tới nữa!"
"Đúng vậy, Gia Thụy, huynh nói lời này là quá khách sáo với chúng ta! Không có nhà các huynh thì bọn ta cũng không thể có cuộc sống tốt như hôm nay, như vậy làm sao gọi là vất vả chứ? Đây quả thực là đường mật ngọt ngào!! Khi nào Hậu nhi thành thân thì chúng ta sẽ tới, không cần đưa tiễn!" Ôn Quảng Vinh mở miệng nói.
"Đúng vậy, Hậu nhi, chúng ta chờ uống rượu mừng của cháu nhé!"
"Đúng vậy, nhớ rõ mời bọn ta nhat"
Những người khác trong thôn cũng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận