Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1842: Mời Đi Cưỡi Ngựa

Chương 1842: Mời Đi Cưỡi NgựaChương 1842: Mời Đi Cưỡi Ngựa
Ôn Hậu nghe vậy cười nói: "Thôn trưởng bá bá, Quảng Vinh bá bá, Phú Quý thúc, Quyền thúc, cháu vẫn chưa vội, cũng không biết đến khi nào, chờ Noãn nhi xuất giá là mọi người có thể tới rồi!"
Thôn trưởng cười nói: "Ha ha, tốt, đến lúc đó nhớ nói cho chúng ta biết, chúng ta nhất định sẽ đến!"
"Nhất định đến, nhất định đến, chúng ta vẫn chưa thấy qua Vương gia đón dâu là như thế nào đâu!"
Ôn Noãn nghe vậy cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể mỉm cười.
Ôn Gia Thụy liền nói: "Đến lúc đó mọi người có thể đi chung với nhị ca, tam ca của ta! Nhị ca, tam ca, trên đường cẩn thận, có chuyện gì thì làm người truyền tin cho tai"
Ôn Gia Quý cùng Ôn Gia Tường đều gật đầu.
Ông Ngô nhìn thoáng qua sắc trời nói: 'Được rồi, cũng không biết hôm nay trời có mưa hay không, mọi người cứ nói dài nói ngắn, dù sao có lẽ vài tháng nữa sẽ lại gặp mặt!"
Thôn trưởng vẫy tay với mọi người: "Đúng vậy! Đi thôi, không nói nữa! Đưa quân ngàn dặm cũng cần phải tạm biệt! Không cần đưa tiễn!"
Ôn Gia Thụy gật đầu: "Vậy được rồi, mọi người thuận buồm xuôi gió!"
Vì vậy mọi người đều lên xe ngựa.
Ôn Gia Thụy đi tới bên cạnh Ôn Lạc đã lên xe ngựa, vỗ vai Ôn Lạc: "Con ngoan, phải tự chăm sóc mình thật tốt nhé, chăm chỉ đọc sách!"
Ôn Lạc gật đầu: "Cha yên tâm."
Vì thế mọi người lại lần nữa vẫy tay chào tạm biệt rời đi.
Thôn trưởng và vài thôn dân ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Thôn trưởng cảm thán nói: "Nhờ có phúc của Gia Thụy huynh, chúng ta cũng kiến thức được dưới chân hoàng đế là như thế nào."
"Đúng vậy! Không chỉ có kiến thức dưới chân hoàng đế trông như thế nào, chúng ta còn được gặp Thái Hậu! Hoàng tử! Vương gia! Chỉ chưa gặp qua Hoàng Thượng mà thôi!"
"Ha ha, nói không chừng về sau sẽ có cơ hội gặp Hoàng Thượng một lần."
"Ha ha, nói không chừng là thật sựt"
Mấy năm nay, bọn họ dựa lưng vào phủ An Quốc Công, cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, tuy rằng kém những người giàu có ở kinh thành, nhưng cũng được xem như là phú hộ nhỏ.
Bọn họ đã thấy đủ, bọn họ cảm thấy cuộc sống hiện tại quá tốt rồi.
Sau khi đưa tiễn nhà ngoại tổ, đám người Ôn Noãn đang chuẩn bị trở về thì gặp Thất hoàng tử, thế tử An Thân Vương và thế tử Ninh Vương đang ra khỏi thành .
Bọn họ cưỡi ngựa ra khỏi thành, cũng không biết đi nơi nào, Thất hoàng tử thấy đoàn người Ôn Noãn liền dừng ngựa.
Những người khác tất nhiên cũng dừng theo sau hắn.
Ôn Noãn và những người khác hành lễ: "Gặp qua Thất hoàng tử, hai vị thế tử."
Thất hoàng tử vui vẻ nói: "An Quốc Công không cần đa lễ! Các ngươi ở đây làm gì vậy?"
Ôn Gia Thụy trả lời: "Nhạc phụ đại nhân về quê nên vi thần đến đưa tiễn."
Thất hoàng tử khen ngợi một câu: "An Quốc Công thật hiếu thuận!"
Sau đó hắn nhìn về phía Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa, chúng ta định đến trại nuôi ngựa đua ngựa, đi cùng nhau không?”
Hắn biết tài cưỡi ngựa bắn cung của Thập Thất hoàng thẩm rất ghê gớm, ở trong quân doanh được truyền như một thần thoại, chẳng qua hắn vẫn không có cơ hội kiến thức mà thôi.
Thất hoàng tử nghĩ đến việc mình chỉ mời một mình Ôn Noãn thì có lẽ Ôn Noãn sẽ không đi, hắn lại nhìn về phía Ôn Hậu, Ôn Nhiên và cả Ôn Thiến, Ngô Tịnh Mỹ: "Ôn nhị công tử, vài vị Ôn cô nương, Ngô cô nương, cùng nhau đi không? Hiếm khi hôm nay trời đầy mây, thời tiết không nóng bức, đi đến trường đua ngựa chơi một chút?"
Thế tử Ninh Vương cũng phụ họa: "Đúng vậy, hiếm khi gặp gỡ nhau, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài thả lỏng một chút? Tuệ An quận chúa, tỷ muội của cô tới kinh thành mà vẫn luôn chỉ ở trong phủ, vẫn chưa có dịp ra ngoài chơi phải không?"
Trong mắt Ôn Linh hiện lên một tia chờ mong, nhưng nàng lại không biết cưỡi ngựa.
Ôn Noãn suy nghĩ một chút hôm nay thật sự không có việc cần làm, hơn nữa nàng thật sự chưa dẫn biểu tỷ và đường tỷ đi chơi, nàng nhìn về phía Ngô Tịnh Mỹ cùng Ôn Thiến: "Chúng ta cũng đi cưỡi ngựa nhé?"
Ánh mắt thế tử An Thân Vương dừng ở trên người Ngô Tịnh Mỹ.
Hôm nay Ngô Tịnh Mỹ mặc áo màu vàng nhạt, phối hợp lưu tiên váy màu trắng, duyên dáng như một bông hoa mộc lan trắng đang nở rộ, kiêu hãnh đứng trên cành, thanh khiết và tao nhã, nhìn liền khiến người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận