Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1865: Tiểu Hắc Thật Sự Muốn Mổ Mù Mắt Chó Của Hắn

Chương 1865: Tiểu Hắc Thật Sự Muốn Mổ Mù Mắt Chó Của HắnChương 1865: Tiểu Hắc Thật Sự Muốn Mổ Mù Mắt Chó Của Hắn
Đường Kính hối hận không chỉ một lần, lúc trước xem nhẹ Tuệ An quận chúa, không cùng Lâm Đình Hiên ở lại sân nhỏ nhà nông đó học tập.
Mỗi người cả đời đều sẽ có một ít kỳ ngộ, người nắm được thì sẽ một bước lên mây, còn người bỏ lỡ thì phải từ từ bước đi.
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch tác chiến vào ngày mai, Lâm Đình Hiên nói với mọi người: "Mọi người giải tán đi! Ngày mai xuất binh theo kế hoạch!"
"Vâng!" Mọi người lên tiếng rồi lui xuống.
Lâm Đình Hiên chờ mọi người rời đi hết mới lấy bản đồ bên ngoài Kỳ Linh Sơn ra nhìn xem.
Hắn đã phái người đi đến Kỳ Linh Sơn tìm hiểu tình hình quân địch và sờ soạng địa hình.
Hắn sẽ không đánh khi chưa có sự chuẩn bị.
Đó là không phụ trách nhiệm với tánh mạng của các binh lính.
Chỉ cần thăm dò địa hình nơi đó, thiết tưởng quân địch sẽ dùng phương thức tác chiến nào là có lợi nhất, sau đó hắn suy nghĩ biện pháp phản kích, bảo đảm trận chiến ấy có thể thắng lợi, như vậy hắn mới có thể xuất binh.
Còn có lời nói của Ôn Noãn, chướng khí là độc, người Nam Cương quốc có thể sử dụng, Nạp Lan quốc bọn họ cũng có thể sử dụng, đến lúc đó nhìn xem ai có thể sử dụng lợi hại hơn!
Nhưng mà cho dù dùng độc, hắn cũng cần hiểu biết địa hình bên kia, còn có độc tính của chướng khí, nơi đó có loại độc thảo nào thì mới có thể sử dụng!
Cho nên không vội!
Hắn muốn đánh một trận chiến làm cho người của Nam Cương quốc phải hoài nghi nhân sinh!
Lâm Đình Hiên tiếp tục nhìn bản đồ, suy nghĩ quân địch sẽ bố trí kho lúa ở nơi nào.
Hắn muốn âm thầm phái người đi đốt kho lúa của quân địch.
Ở trên đường đi, hắn nhận được tin tức của Nạp Lan Cẩn Niên, đã cướp đi một số lương thực mà Bắc Minh quốc hỗ trợ cho Nam Cương quốc.
Nếu lại đốt thêm một chút lương thực của quân địch.
Không có lương thực, lòng quân của quân địch sẽ rối loạn.
Đấn lúc đó bọn họ lại nhân cơ hội xuất binh, như vậy phần thắng sẽ càng lớn hơn!
Lâm Đình Hiên nhìn bản đồ một lúc, trong lòng đã có ba suy đoán, nhưng vẫn cần phái người đi xác nhận một chút.
Hắn vẽ ba vòng tròn nhỏ trên bản đồ, sau đó thả bản đồ xuống, lấy ra một tờ giấy trắng tinh bắt đầu viết thư nhà.
Ngày nào hắn cũng viết một lá thư gửi về báo bình an cho Ôn Hinh.
Lâm Đình Hiên vừa viết xong thư nhà thì Tiểu Hắc bay tiến vào, đứng ở trên bàn sách của hắn.
Trong lòng Lâm Đình Hiên rất vui vẻ: "Tiểu Hắc, ngươi đã đến rồi."
Ngoại trừ lần Tiểu Hắc đã tới một lần ra, đã lâu rồi nó chưa đến đây.
Lần này không biết có tin tức gì của Ôn Hinh hay không?
Nhưng mà hôm nay Tiểu Hắc tới rất đúng lúc, như vậy hắn có thể nhờ Tiểu Hắc đi xem tình hình quân địch ở bên ngoài Kỳ Linh Sơn, còn có thể nhờ Tiểu Hắc tìm hiểu xem rốt cuộc kho lúa của quân địch ở nơi nào.
Hai cánh của Tiểu Hắc làm thành trạng thái chắp tay, sau đó lên xuống lắc lư một chút, giống như nhân loại làm ra động tác chúc mừng vậy.
Lâm Đình Hiên sửng sốt một chút: "Tiểu Hắc, ngươi đang hành lễ với ta sao? Không cần đa lễt"
Tiểu Hắc trợn trắng mắt, ngu ngốc!
Sao nó lại nói chúc mừng với hắn nhỉ!
Hắn là ai chứ?
Mình là một con chim diều hâu rong ruổi trên trời xanh, cần hành lễ với hắn sao?
Tiểu Hắc thật sự muốn mổ mù mắt chó của hắn!
Không có mắt nhìn, Tiểu Hắc quay đầu đi, mở cánh ra.
Lâm Đình Hiên thấy Tiểu Hắc trợn trắng mắt với mình thì có chút sửng sốt.
Lúc này hắn đã hiểu, Tiểu Hắc là chê mình ngốc.
Lâm Đình Hiên vội vàng nhận tờ giấy treo dưới cánh của Tiểu Hắc, nhìn xem tin tức được gửi lại đây là cái gì.
Vì sao Tiểu Hắc hành lễ với mình xong lại chê mình ngốc.
Lâm Đình Hiên mở tờ giấy ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trên, sau đó ngây ngẩn cả người.
Ôn Hinh có hi?
Hắn nhịn không được mà nhìn mấy chữ đó mấy lần, xác định mình không có nhìn lầm, sau đó nhịn không được mà cười lớn: "Ha ha."
Thật sự quá tốt!
Tiểu Hắc ghét bỏ bay đến nơi xa hơn một chút, dùng cánh che kín lỗ tai của mình.
Tên ngốc này, không phải là làm cha sao?
Có gì mà vui mừng như vậy chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận