Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1880: Là Một Người Thông Minh

Chương 1880: Là Một Người Thông MinhChương 1880: Là Một Người Thông Minh
Gia đình hoàn toàn thay đổi!
Người Liễu gia biết làm buôn bán, cũng không ngu, nhưng mà thi khoa cử lại không được, nhưng mà thương nhân ở trước mặt quyền quý chân chính thì thật sự là kém một bậc.
Cho dù một cái huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ cũng không dám đắc tội.
Đương nhiên giống Tuệ An quận chúa được phong hầu bái tướng như vậy, hắn ta cũng không dám nghĩ, chỉ là có một cái hư danh để thay đổi địa vị cũng tốt!
Liễu Hiếu Ân muốn nói ý nghĩ của mình ra, chỉ là hắn nghĩ đến Ôn Noãn nói Hoàng Thượng là minh quân, trong lòng hắn bỗng có chút chủ ý: "Dụng ý của thảo dân chẳng qua là muốn thuận tiện cho việc làm ăn trong nhà, thuận tiện cho hương thân phụ lão mà thôi, không phải vì tranh thủ cái công lao gì. Có thể khai thông tuyến đường bắc nam đối với việc làm ăn của Liễu gia có lợi thật lớn, như này đã là rất tốt, không cần luận công ban thưởng, thảo dân sẽ rất xấu hổ. Tuệ An quận chúa cũng biết, việc làm ăn vận chuyển đường sông chính là con đường kiếm tiền rất tốt."
Liễu Hiếu Ân quyết định đánh cuộc một chút, đánh cuộc Ôn Noãn sẽ đem nguyên lời nói của mình mà nói cho Hoàng Thượng, đánh cuộc Hoàng Thượng là minh quân thật sự, sẽ không bạc đãi Liễu gia bọn hắn!
Ôn Noãn nhướng mày, vốn dĩ Liễu Hiếu Ân muốn nói, sau đó lại không nói!
Không thể không nói Liễu Hiếu Ân là người thông minh.
Nàng gật đầu, không nói thêm cái gì khác nữa, sau đó đặt một quân cờ đen dừng ở trên bàn cờ "Liễu công tử thua rồi."
Liễu Hiếu An kinh ngạc một chút, nhìn bàn cờ, vẻ mặt khó có thể tin, thế mà hắn lại thua?
Vừa rồi hắn còn cảm thấy trong vòng năm bước bản thân nhất định sẽ thắng Tuệ An quận chual
Thế nhưng thật sự thua?
Vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn Ôn Noãn, trong mắt tràn đầy bội phục: "Không nghĩ tới Tuệ An quận chúa lại có cờ nghệ cao siêu như thế, khó trách thế nhân đều truyền Tuệ An quận chúa có thể văn có thể võ, đa tài đa nghệ! Bội phục, bội phục!"
Hắn đã từng may mắn cùng Văn viện trưởng của thư viện Liễu Châu phủ chơi một ván cờ, cũng là thắng!
Cờ nghệ của Văn viện trưởng vang danh trong toàn bộ Nạp Lan quốc, nghe nói cờ nghệ của ông ấy không phân cao thấp với đại nho đương thời Lâm Hoằng Hạo.
Hắn chính là người vô địch trong Liễu Châu phủ, vậy mà lần đầu tiên có người thắng hắn!
Ôn Noãn lắc đầu không nói, nàng chính là thủ hạ bại tướng của người nào đó, đã thật lâu rồi nàng chưa được thắng.
Sắc trời càng ngày càng tối, mọi người đều ăn đến no căng, trước khi đến giờ cấm đi lại ban đêm, mọi người cảm thấy thỏa mãn cáo từ rồi rời khỏi An Quốc Công phủ.
Đêm càng ngày càng muộn, Ôn Noãn rửa mặt chải đầu xong thì ở ngồi ở bên cửa sổ chờ Nạp Lan Cẩn Niên đến đây, chỉ là chờ tới rạng sáng cũng không thấy Nạp Lan Cẩn Niên xuất hiện.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Ôn Noãn đành đi ngủ trước, ngày mai còn phải vào cung nói về ý của Liễu Hiếu Ân với Hoàng Thượng.
Ôn Noãn ngủ rồi, còn người bị Ôn Noãn nhớ thương là Nạp Lan Cẩn Niên giờ phút này đang làm gì?
Giờ phút này Nạp Lan Cẩn Niên đang trong phòng di vật của tiên đế mà lục tung tìm phần danh sách kia. Sau khi các đời hoàng đế của Nạp Lan quốc băng hà, những đồ mà ông ay dùng khi còn tại vị đều sẽ phân loại rồi cất đi.
Chỉ có đương kim hoàng thượng mới có tư cách đi vào.
Chạng vạng ngày hôm qua Nạp Lan Cẩn Niên vội vã trở về, trực tiếp tiến cung, hỏi Hoàng Thượng muốn chìa khóa, sau đó thì tiến vào tìm danh sách trong miệng Vương Kiêu.
Hoàng Thượng bảo Lâm công công cũng tới tìm giúp Nạp Lan Cẩn Niên.
Hai người tìm đến hơn nửa đêm cũng đều không tìm được.
Lâm công công tìm đến mặt xám mày tro, ông ấy duỗi thẳng cái eo già, nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Cẩn Vương, những tấu chương cùng sách vở này đều đã lật xem qua, nên tìm thì đều đi tìm, mà cũng không có, có nên đến nhà ở khác tìm xem không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận