Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1890: không Thấy

Chương 1890: không ThấyChương 1890: không Thấy
Ôn Noãn nghe vậy lập tức nghĩ đến Ngô Tịnh Mỹ, cũng không biết thế tử An Thân Vương đã từng nói với An Thân Vương phi hay chưa, hay An Thân Vương phi đang thử nàng?
Nàng không khỏi đẩy vấn đề ngàn cân này quay trở lại: "*ương phi muốn thế tử cưới một thái tử phi thế nào?"
An Thân Vương phi vẫy tay: "Ta cũng đâu phải là người cưới thái tử phi, sao có thể hỏi ta muốn cưới một thái tử phi thế nào chứ? Chỉ cần thằng bé thích, sẵn lòng cưới, gia thế của cô nương đó trong sạch là được!"
Ở trong mắt của An Thân Vương phi, với gia thế của nhà mình, muốn tìm người môn đăng hộ đối, ngoại trừ công chúa nước láng giềng ra thì có thể nói là không có một ai phù hợp ở Nạp Lan quốc, cho nên gia thế có quan trọng đến vậy sao?
Cũng không cần gia thế của con dâu đến dệt hoa trên gấm!
Cho nên chuyện đó không quan trọng, nhân phẩm mới quan trọng!
Ôn Noãn cười: "Vương phi nói đúng, cái gì cũng không thể thắng được việc thế tử thích."
"Không phải thế sao, hai vợ chồng có tình cảm với nhau, cuộc sống mới thư thái vui vẻ!" Sau đó An Thân Vương phi không nói tiếp về đề tài này nữa, rốt cuộc nói với Ôn Noãn cũng không phù hợp.
Vì thế lại dò hỏi Ôn Noãn về bệnh tình của An Thân Vương.
Lần đầu tiên khi Nạp Lan Cẩn Niên có nói nhờ Ôn Noãn đến khám, bà đúng thật là không tin, nhưng sau đó nhờ những món dược thiện dưỡng sinh, đúng thật là tình trạng của An Thân Vương càng ngày càng tốt, An Thân Vương phi từ đó cũng thấy tin tưởng vào Ôn Noãn.
Ôn Noãn nói ra hết những điều mà mình biết về căn bệnh ở người già này cho An Thân Vương phi ra.
Sau đó An Thân Vương phi lại nhờ Ôn Noãn bắt mạch giúp mình.
Hai người vừa nói chuyện vừa ngồi chờ ở đó.
Đầu khác, trong thư phòng của An Thân Vương.
Nạp Lan Cẩn Niên và thế tử An Thân Vương đã tìm hết một lượt những nơi có thể tìm, sách trên kệ, hai người cũng lấy ra lật, nhưng vẫn không tìm được tờ danh sách đó.
"Trong thư phòng của phụ vương có một mật thất, nhưng ta cũng không biết đi vào bằng cách nào. Phải chờ phụ vương ta đến tìm." An Thân Vương thế tử nói.
"Ừ, đợi lát nữa xem thử nhị hoàng huynh đã nhớ ra hay chưa!" Nạp Lan Cẩn Niên nhíu chặt lông mày, cũng không biết tiểu nha đầu đã giúp An Thân Vương khôi phục ký ức hay chưa.
Hắn nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cát trong thư phòng, canh giờ này, chắc hẳn sắp bắt đầu lâm triều rồi.
Hắn đang định bảo thế tử An Thân Vương tiếp tục tìm, nếu tìm ra thì đưa đến hoàng cung cho hắn, hắn phải về để vào triều sớm.
Lúc này An Thân Vương đi đến.
"Nhị hoàng huynh, huynh nghĩ ra rồi sao?"
Thế tử An Thân Vương cũng nói: "Cha, có phải cha đã nhớ ra rồi đúng không?"
An Thân Vương phất tay với hai người, xua đuổi nói: "Hai người đi ra ngoài hết đi!"
Chuyện di chiếu tạm thời không thể để cho Thập Thất hoàng đệ biết.
Càng không thể để thằng nhóc thúi nhà mình biết, hắn không thể giữ được cái miệng!
Hai người lập tức đi ra ngoài.
Thế tử An Thân Vương còn săn sóc tới mức đóng cửa phòng lại. Trong phòng, An Thân Vương khởi động cơ quan, cái kệ trong thư phòng cũng từ từ xê dịch, lộ ra một mật thất.
Bốn phía trong mật thất đều là kệ, trên kệ được đặt rất nhiều vật trang trí có giá trị liên thành.
Ông đi vào trong, cái kệ tự động đóng lại.
An Thân Vương cúi xuống dưới kệ sách, duỗi tay giật giật một quyển sách, bức tranh vẽ An Thân Vương phi liền bị kéo lên trên ngăn tủ.
An Thân Vương đi sang đó, lấy bức tranh ra, rồi lấy ra một hộp gỗ được chế tạo từ gỗ nam tơ vàng từ trong ngăn kéo.
Ông mở hộp gỗ ra, bên trong có một bản thánh chỉ màu vàng.
An Thân Vương cầm lấy tờ thánh chỉ mở ra nhìn thoáng qua, sau đó lại lật tung cái hộp, cầm tấm vải màu vàng lót dưới hộp gỗ kia lên.
Lại
Rất lạ?
Sao lại không có?
Danh sách đâu?
Ai đã chạm vào đồ của ông?
Sao lại không thấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận