Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1910: Đây Là Giam Lỏng?

Chương 1910: Đây Là Giam Lỏng?Chương 1910: Đây Là Giam Lỏng?
Chạng vạng.
Cấm vệ quân đã đem từng ngõ ngách trong phủ An Quốc công lục soát xong xuôi.
Mỗi binh lính văn thư đều ghi chép lại tình huống điều tra, những cuốn ghi chép lại tình huống đều cao đến nửa người.
Nội dung chi tiết đến mức chỉ kém đếm lá cây của từng cây trong hoa viên cũng ghi rõ.
Cấm vệ quân đứng đó ngay ngắn, uy nghiêm, mặt cũng không có chút biểu cảm gì.
Phía sau của bọn họ có mấy cái rương, đây đều là sổ sách của phủ An quốc công những năm gần đây, còn có một cái rương nghi ngờ là trang sức cùng kỳ trân dị bảo được ghi chép trong quốc khố của tiền triều.
Những món này đều phải đưa về nha môn để cẩn thận kiểm tra.
Chuyện điều tra cũng không phải là chuyện dễ dàng, càng không phải là chuyện chỉ nửa ngày đã hoàn thành.
Có vài đồ vật cần phải được điều tra tỉ mỉI
Tất cả mọi người ở phủ An Quốc công đều đứng đối diện với bọn họ, nhìn mấy cái rương kia, trong lòng cũng lo sợ bất an.
Hiện tại đã lục soát xong rồi, vì sao những binh lính này vẫn còn chưa đi?
Chẳng lẽ là muốn bắt người à?
Ôn Linh nhìn thấy mấy cái rương kia, hai chân đã hoàn toàn run rẩy.
Xong rồi! Xong rồi!
Sẽ không phải thật sự lục soát ra được cái gì thuộc về quốc khố của tiền triều chứ?
Sao Vương Kiêu lại như vậy?
Như thế này thật sự là hại chết người mài
Làm sao bây giờ?
Nàng không muốn chết!
Lúc này, Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên bước tới.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua hạ nhân trong phủ, thấy sắc mặt mọi người đều có chút sợ hãi, nhưng không ai lúng túng, đều ngay ngắn đứng ở nơi đó, trong lòng nàng cũng âm thầm gật đầu.
Khá tốt, những hạ nhân này xem như còn có thể bình tĩnh đối mặt với biến cố.
Sợ nhất là vừa xảy ra chuyện, đã có người hoang mang hoảng hốt, như vậy thật ra rất dễ cho kẻ địch nhân cơ hội lẻn vào.
Vinh ma ma dạy dỗ không tệ. .
Phủ doãn Thuận Thiên cùng Ngũ Thanh Binh Mã Tư thấy Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên đi tới.
Hai người lập tức chào đón trước, rồi cung kính hành lễ.
Phủ doãn Thuận Thiên nói: 'Cẩn vương, chúng thần đã điều tra xong rồi, những đồ vật này chúng thần cần phải mang về để kiểm tra thêm một lần nữa."
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu.
Ôn Linh căng thẳng trong lòng, vì sao Cẩn vương không ngăn bọn họ không được đem mấy rương đồ vật kia đi?
Bọn họ khách sáo với Cẩn vương như vậy, hiện tại cản bọn họ lại, sau đó thiêu rụi mọi thứ, như vậy chẳng phải đã là chết không đối chứng sao?
Đấn lúc đó nhiều nhất Hoàng thượng cũng chỉ có thể nghi ngờ, nhưng không hề có bằng chứng, vậy thì không thể nào xử tội chết!
Ngũ Thành Binh Mã Tư nhắc nhở: "Tuệ An quận chúa, trước khi sự thật được đưa ra ánh sáng, người hãy nhắc nhở mọi người không được đi khắp nơi."
Ôn Linh nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm trắng.
Xong rồi!
Đây là giam lỏng!
Nàng còn đang muốn chờ cho sau khi cấm vệ quân đi rồi, nàng sẽ lập tức thu dọn mọi thứ để trở về huyện Ninh Viễn.
Đây là giam lỏng đúng không?
Ngay cả Cẩn vương cũng không cản cấm vệ quân đem những rương đồ kia đi?
Nạp Lan Cẩn Niên ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngũ Thành Binh Mã Ti.
Ngũ Thành Binh Mã TU:
Da đầu Ngũ Thành Binh Mã Tư tê rần: Ông ấy cũng chỉ có lòng tốt nhắc nhở thôi!
Ôn Noãn lộ ra nụ cười trước sau như một, nàng gật đầu: "Cảm ơn đại nhân đã nhắc nhở, chúng ta chắc chắn sẽ không gây thêm phiền phức cho đại nhân."
Ôn Noãn cũng biết trước khi mọi chuyện sáng tỏ, người trong nhà bọn họ đi ra ngoài vẫn sẽ được Ngũ Thành Binh Mã Tư cử người âm thầm đi theo, để biết được người đó rốt cuộc muốn ra ngoài để làm gì.
Gây thêm phiên phức cho người khác, không bằng cố gắng không ra ngoài, như vậy sẽ tốt cho mọi người.
Ngũ Thành Binh Mã Tư thở phào nhẹ nhõm, may mà Tuệ An quận chúa dễ nói chuyện!
Ông ấy vội nói: "Thời gian cũng không còn sớm, hạ quan xin cáo lui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận