Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1914: Muon Chay

Chuong 1914: Muon ChayChuong 1914: Muon Chay
Ôn Noãn cảm thấy việc này cũng đúng nên gật đầu: "Con sẽ nhờ Thập Thất ca truyền tin giúp."
Giờ phút này bọn họ đang trong tình thế khó xử, truyền tin ra ngoài sẽ rất dễ gây hiểu lầm, nếu muốn truyền tin cho Ôn Thuần và Ôn Lạc thì vẫn nên để cho Nạp Lan Cẩn Niên làm!
Gửi thư là chuyện bình thương, cũng chỉ để xoa dịu lòng người nhà, nhưng bức thư này phải quang minh chính đại, chớ khiến người nghi ngờ, để người khác có cơ hội dùng nó làm nhược điểm!
Cái gì gọi là gần vua như gần cọp, trong hoàn cảnh quân chủ chuyên chế này, có đôi khi phải làm việc cẩn thận một chút, càng minh bạch rõ ràng, chú ý tới chỉ tiết thì sẽ càng sống lâu được một chút!
Ôn Linh nghe bọn họ nói sẽ truyền tin cho đám người Ôn Lạc, nàng suy nghĩ vẫn nhịn không được nói: 'Noãn nhi, tỷ nhớ cha mẹ, tỷ có thể đi theo người truyền tin trở về thăm cha mẹ không?"
Ôn Thiến kéo ống tay áo của Ôn Linh, vội nói: "Không được, chúng ta không đi."
Lúc này vì sao lại nói chuyện này, như vậy khiến cho cả nhà tứ thúc nghĩ thế nào?
Đây chẳng phải vong ân phụ nghĩa sao?
Như vậy chẳng phải khiến người ta đau lòng sao?
Như thế này thì khác gì sói mắt trắng chứ?
Huống chỉ lúc này vì sao lại kéo thêm phiên phức cho cả nhà Tứ thúc?
Còn chê người ta chưa đủ buôn phiền sao?
Ôn Linh rút tay áo của mình về: tỷ tỷ không muốn đi, vì sao lại còn ngăn cản không cho nàng đi?
Tỷ ấy không sợ nhưng mình sợi
Ôn Noãn liếc mắt nhìn Ôn Linh một cái: "Tam đường tỷ muốn quay về huyện Ninh Viễn sao?"
Ôn Linh đang muốn gật đầu thì Ôn Thiến đã vội giành nói: 'Không phải! Ôn Linh chỉ là có chút nhớ cha mẹ thôi, nhưng khi Noãn nhi làm lễ vấn tóc thì phụ thân và mẫu thân của tỷ đã nói là khi đó họ sẽ vào kinh, đến lúc đó là có thể gặp lại nhau rồi! Hiện tại đi chẳng phải là đi qua lại nhiều lần sao? Chúng ta không đi!"
Ôn Noãn nhìn về phía Ôn Linh, trên mặt không có biểu hiện gì: 'Nếu Tam đường tỷ muốn trở về, muội vẫn có thể nghĩ cách để đưa đường tỷ trở về."
Ngô thị cảm thấy có thể mình đã xem nhẹ cảm nhận của mấy chất nữ, nếu cả nhà bà gặp chuyện không may thì sẽ liên lụy đến tính mạng của các nàng, các nàng sợ hãi muốn bỏ chạy cũng là chuyện bình thường.
Ngô thị cũng không muốn làm liên lụy tới cả hai, như vậy trong lòng bà cũng sẽ không yên ổn, vì vậy bà nói: "Linh nhi sợ hãi sao? Để ta cho người đưa hai đứa trở về, Thiến nhi và Tịnh Mỹ, hai đứa cũng cùng nhau trở về đi!"
Ôn Thiến vội vàng nói: "Tứ thẩm, cháu không đi! Cháu phải ở lại chỗ này tham gia lễ vấn tóc, tránh cho đi qua đi lại nhiều! Linh nhi cũng sẽ không đi!"
Ngô Tịnh Mỹ cũng lắc đầu: "Đi đâu chứ? Rất phiền phức, cháu không đi đâu!"
Ôn Thiến nắm chặt tay Ôn Linh, ý bảo nàng không được nói chuyện rời dil
Ôn Linh nhìn hai người đều nói không đi, nàng chỉ biết há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói chuyện muốn rời đi nữa.
Nếu chỉ có mỗi mình nàng trở về, thì điều này sẽ khiến cho người khác nghĩ nàng thế nào chứ?
Dù thế nào cũng phải thuyết phục để tỷ tỷ trở vê cùng mình.
Thái độ làm người của Vương thị từ trước đến nay đều là lòng có ý thiện, nên bà cũng không muốn bởi vì đại ca của mình mà làm liên luyện đến con của nhà người khác, bà cũng khuyên nhủ: "Nếu mấy đứa muốn trở về thì Noãn nhi vẫn có thể nghĩ cách đưa mấy đứa trở về."
Ôn Thiến kiên quyết nói: "Ba không cần làm thế đâu ạ, chúng cháu thật sự không muốn rời đi."
Ngô Tịnh Mỹ cũng gật đầu: "Chau cũng không đi."
Ôn Noãn hỏi Ôn Linh: "Tam đường tỷ, tỷ thì sao?"
Nàng chưa từng miễn cưỡng người nào.
Đã gặp qua rất nhiều người ở hai kiếp, có loại người nào mà Ôn Noãn chưa từng gặp qua...
Ôn Linh này có chút ích kỷ, nhưng sẽ không đi hại người.
Ôn Linh do dự một chút, vẫn lắc đầu: "Cháu chỉ nhớ phụ thân và mẫu thân, nếu tỷ tỷ không đi thì cháu cũng không đi."
Ôn Thiến thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng ấy thật sự sợ Ôn Linh nói vẫn muốn rời dil
Làm người không thể như vậy!
Ôn Noãn gật đầu: "Được rồi, vậy nếu khi nào tỷ muốn đi thì cứ nói cho muội biết một tiếng. Muội sẽ cho người đưa tỷ trở về."
Ôn Linh gật đầu nhưng trong lòng có chút khó chịu, nàng cảm thấy Ôn Noãn đối xử với mình có chút lạnh lùng.
Nhưng mà gặp chuyện như thế này, người ta sợ hãi cũng là chuyện bình thường mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận