Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1915: Mạng Cũng Không Còn Thì Còn Cân Hôn Sự Làm Gì?

Chương 1915: Mạng Cũng Không Còn Thì Còn Cân Hôn Sự Làm Gì?Chương 1915: Mạng Cũng Không Còn Thì Còn Cân Hôn Sự Làm Gì?
Ôn Noãn thấy Vương thị có chút mệt mỏi, nàng nói: "Ba nội, cháu đưa bà nội vào phòng!"
Ngô thị cũng nhận ra Vương thị có chút mệt mỏi, bà đã lớn tuổi, sợ nhất chính là hốt hoảng lo sợi
Bà nói với mọi người: "Tất cả mọi người cũng về đi! Bữa tối nay cứ ăn trong sân của mình là được."
Ôn Thiến cười nói: "Da, chúng cháu trở về trước đây"
Nói xong đã vội kéo Ôn Linh xoay người đi đến khách viện.
Ngô Tịnh Mỹ cũng nói một tiếng, rồi cũng đi đến trong khách viện.
Lúc này tốt nhất vẫn nên ở trong khách viện, không gây thêm phiền phức cho nhà cô cô là đã tốt lắm rồi.
Cả nhà chỉ cần đồng lòng thì không có gì là không vượt qua được.
Ngô thị đi đến đỡ Vương thị: "Nương, để con đỡ người quay về phòng, Noãn nhi cùng Hoài Kiệt, mấy đứa đi đến sân trước xem, phụ thân của con cùng mọi người ở nơi nào."
Sân trước, Ôn Gia Thụy cùng đám người Nạp Lan Cẩn Niên đang bàn bạc, Ngô thị cảm thấy Noãn Noãn là người có năng lực, nên mọi chuyện trong nhà đều do Ôn Noãn quyết định. Vả lại Ninh Hoài Kiệt cũng là người đã biết rõ các mặt của xã hội, tục ngữ có câu là một người tính ngắn, hai người tính dài, càng có nhiều người bàn bạc thì càng tốt.
"Dạ." Ôn Noãn cũng muốn biết từ đầu đến cuối của câu chuyện.
"Dạ!" Ninh Hoài Kiệt gật đầu.
Ôn Nhu lập tức đi đến đỡ lấy bên kia của Vương thị: "Tướng công và Noãn nhi, hai người mau đến sân trước đi! Để muội cùng mẫu thân dìu bà nội vào phòng là được."
Ôn Noãn gật đầu rồi cùng Ninh Hoài Kiệt đi đến thư phòng ở sân trước.
Ngô thị cũng dặn Ôn Hinh và Lâm Đình Nhã quay về trong tiểu viện của mình nghỉ ngơi.
Ôn Thiến cùng Ôn Linh về đến khách viện.
Ôn Thiến không vui nói với Ôn Linh: "Linh nhi, sau này muội không được nhắc đến chuyện trở về huyện Ninh Viễn nữa! Lúc trước mẫu thân để chúng ta ở lại, chính là muốn Tứ thẩm giúp chúng ta tìm một nhà để gả đi!"
Ôn Linh bất mãn nói: 'Mạng cũng không có! Vậy thì còn cần hôn sự để làm gì nữa?"
"Muội câm miệng!"
Ôn Linh tức giận nói: "Tỷ tỷ, tỷ không quay về thì thôi, vì sao cũng cấm cả muội! Tỷ không thấy những cấm vệ quân nâng những rương đồ vật kia đi sao? Lỡ như Vương Kiêu thật sự giấu bạc của quốc khố tiền triều, vậy thì chúng ta cũng sẽ bị chôn cùng theo, muội không muốn chết!"
"Chát!" Ôn Thiến trực tiếp tát Ôn Linh một bạt tay!
Ôn Linh che mặt, nàng nhìn Ôn Thiến bằng vẻ mặt không thể tin được.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đánh người chứ!" Ôn Linh lấy tay che gương mặt nóng rát, đau đến mức chảy nước mắt.
Từ trước đến nay chưa một ai ra tay đánh nàng!
Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ luôn dành hết thứ tốt cho nàng!
Ôn Linh không nghĩ tới Ôn Thiến thế mà lại đánh mình!
Ôn Thiến tức giận đến mức đỏ cả mặt: "Ngày đó cha bị người ta đổ oan là kẻ giết người, chính gia đình Noãn nhi và tứ thúc đã cứu cha! Khi đó cả nhà chúng ta bị một nhà ngoại đuổi ra ngoài, là tứ thúc và tứ thẩm chịu thu lưu chúng ta! Khi đó người ta có sợ bị liên lụy hay sao? Có sợ chết hay không? Sao muội lại có thể sống vong ân bội nghĩa như thế?"
Nàng muốn gả cho gia đình phú quý, nên cầu xin mẹ, nói đến kinh thành rồi thì không muốn đi nữa, nhờ tứ thẩm tìm cho nàng một mối hôn sự ở kinh thành!
Bây giờ xảy ra chuyện, lại muốn chạy!
Ôn Thiến tức vì muội muội mình thế mà lại là loại người ích kỷ, tham sống sợ chết!
Nghe thấy Ôn Thiến nói bản thân vong ân phụ nghĩa, Ôn Linh không vuil
Nàng không phục: "Trước kia cha cũng giúp đỡ cả nhà tứ thúc rất nhiều lần! Nếu không phải cha âm thầm giúp đỡ, tặng thuốc miễn phí cho Noãn nhi, giúp muội ấy có thể sống đến tận ngày hôm nay, để cả nhà tứ thúc được hưởng vinh hoa phú quý như ngày hôm nay còn gì? Con kiến còn tham sống, sao muội lại là kẻ vong ân phụ nghĩa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận