Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1918: Dan Di

Chuong 1918: Dan DiChuong 1918: Dan Di
Đương nhiên Ngũ Thành Binh Mã Tư sẽ không thể tiết lộ quá nhiều, lập tức nói: "Thẩm vấn theo lệ thường, đến lúc đó có khả năng những người khác cũng sẽ bị gọi vào thẩm vấn."
Ôn Linh cảm thấy rất sợ hãi: "Có thể thẩm vấn ngay tại đây không? Ta thật sự không tham nhũng quốc khố của tiên triều!"
Ôn Thiến thấy Ôn Linh bị dọa thành ra như thế, biết từ trước đến nay nàng luôn nhát gan, lập tức nói: "Đại nhân, ta có thể đi chung với muội muội của ta không? Muội ấy khá nhát gan!"
Ngũ Thành Binh Mã Tư nhìn thoáng qua Ôn Thiến, thật ra khá thưởng thức tiểu cô nương này, nhưng ông vẫn lắc đầu: "Không được! Đến lúc đó nếu cần thiết thì sẽ gọi ngươi tới!"
Ngô thị trấn an: "Linh nhi, chỉ là thẩm vấn hỏi chuyện mà thôi, không sao cả, cháu chỉ nói theo những gì mà cháu biết là được! Đại nhân sẽ không gây khó dễ cho cháu."
Ngũ Thành Binh Mã Tư gật đầu: "Không sai."
Nếu nói theo đúng tình hình thực tế thì sẽ không gây khó xử cho nàng.
Cho dù không theo tình hình thực tế.
Ôn Thiến cũng vỗ tay Ôn Linh, trấn an: "Tứ thẩm nói đúng, đến lúc đó muội cứ nói đúng sự thật. Không sao, không cần phải sợ."
"Vậy Noãn nhi thì sao? Noãn nhi có thể đi chung với muội không?"
Chuyện lớn như thế, chắc là phải có hạ nhân đi thông báo với Ôn Noãn đúng không!
Sao Ôn Noãn vẫn chưa xuất hiện?
Ôn Linh nhìn thoáng qua hướng sau núi.
Noãn nhi sẽ cứu mình chứ?
Nàng sẽ đi chung với mình đúng không!
Giờ phút này Ôn Noãn đang chăm sóc mảnh đất trồng rau đằng sau núi cùng với Ôn Gia Thụy!
Đã rất lâu rồi Ôn Gia Thụy không đi làm đất, hai ngày nay ở trong nhà, nên ông cũng thấy ngứa tay.
Ngũ Thành Binh Mã Tư tới tìm Ôn Linh yêu cầu đến nha môn hỏi chuyện, sau khi Tử Uyển biết thì vội vàng chạy đến báo cho nàng.
Ôn Noãn nghe xong, chỉ thấy hơi kinh ngạc, sau đó nói một câu "đã biết!", rồi cũng không làm gì nữa.
Ngũ Thành Binh Mã Tư có chút không kiên nhẫn, chỉ hỏi mấy câu, sao lại sợ thành ra như thế, ông xụ mặt nói: "Ôn Linh cô nương, ai cũng không thể đi chung với ngươi, đi mau! Nếu ngươi không phối hợp, ta có thể sai người kéo ngươi đi!"
Nếu không phải nể mặt quận chúa Tuệ An, ông đã trực tiếp xông vào bắt người!
Ôn Thiến lập tức nói: "Đại nhân, muội ấy sẽ đi theo ngài!"
Nói rồi Ôn Thiến đẩy Ôn Linh ra: "Linh nhi, mau đi với đại nhân đi! Cứ trả lời đúng sự thật là được."
Ôn Linh sợ tới mức khuôn mặt nhỏ càng ngày càng trắng: "Muội đi! Muội đi! Đừng bắt muội! Nhưng mà chỉ hỏi chuyện thôi đúng không? Hỏi xong sẽ thả muội ra chứ?”
Nói xong thong thả tiến lên vài bước.
Ngũ Thành Binh Mã Tư gật đầu: "Nếu không có vấn đề gì thì hỏi xong sẽ được phép quay vê."
Bước chân của Ôn Linh chợt khựng lại, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, gì mà kêu không có vấn đề?
Có thể xảy ra vấn đề gì chứ? Ngô thị thấy Ôn Linh sợ hãi như thế, rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu, hơn nữa lại là cháu gái ruột của mình, nếu xảy ra chuyện, cả nhà bà cũng khó mà ăn nói với nhà nhị bá: "Luu đại nhân, ta có thể phái một chiếc xe ngựa đứng ngoài nha môn chờ Linh nhi ra, rồi đón con bé về được không?”
Ngũ Thành Binh Mã Tư hành động rất cung kính đối với Ngô thị, ông gật đầu nói: "Đương nhiên là được. Vậy hạ quan dẫn người đi đây!"
Ôn Linh nghe thấy lời này thì cuối cùng cũng yên lòng đôi chút.
Có người ở ngoài chờ mình là tốt rồi.
Sau đó nàng lưu luyến bước từng bước đi theo hai cấm vệ quân một trái một phải "hộ tống" ra ngoài, bị dẫn đi.
Sau núi, trong vườn rau.
Ôn Gia Thụy đang xới đất!
Ông thả cái cuốc xuống, cởi mũ rơm ra: "Để cha đi xem thử!"
Rốt cuộc cũng là nữ nhi của nhị ca, nếu xảy ra chuyện gì thì ông cũng khó ăn nói!
"Cha, không cần đâu, đang tra án, chắc chắn là dẫn người đi hỏi chuyện! Nói không chừng người nào ở trong phủ cũng sẽ bị dẫn đi hỏi chuyện mà thôi! Cha không cần lo lắng, có chuyện gì thì Thập Thất ca sẽ nói cho chúng ta biết."
Ôn Noãn đang ngồi trên cây nhãn, ăn nhãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận