Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1922: Ngoai That

Chuong 1922: Ngoai ThatChuong 1922: Ngoai That
Ôn Linh bị giữ lại Thuận Thiên Phủ, On Noãn đã nghe xa phu được Ngô thị phái đi đón Ôn Linh trở về báo lại rồi.
Người của nha môn thông báo với xa phu kia, xa phu kia lập tức trở về hồi báo.
Chỉ là Ôn Ngọc? Ôn Linh và Ôn Ngọc có liên hệ sao? Ôn Noãn nhíu mày.
"Theo ta biết thì Ôn Ngọc trở thành ngoại thất của Tam hoàng tử, ta đã từng trong lúc vô tình nhìn thấy nàng ta xuất hiện ở hẻm nhỏ cây quế. Cụ thể là sân nhà nào thì ta cũng không biết."
Ngoại thất?
Chẳng trách Ôn Linh nói nàng ta là trắc phi của Tam hoàng tử.
Mặc dù thị thiếp và ngoại thất kém xa, nhưng nói trắng ra cũng là một món đồ chơi của nam nhân mà thôi.
Phủ doãn Thuận Thiên không có thông phòng, tiểu thiếp hay ngoại thất linh tinh.
Ông ấy cảm thấy nam nhân có một hiền thê, giúp mình xử lý việc nhà, giúp chồng dạy con là đủ rồi.
Nữ nhân nhiều sẽ khiến gia trạch bất an, không có cách nào chuyên tâm làm việc vì dân, hiệu lực vì triều đình, lại còn dễ có tai họa.
Chỉ là ông có chút bất ngờ khi Tam hoàng tử thế mà lại có ngoại thất?
Hoàng tử nuôi ngoại thất, nếu truyền ra ngoài sẽ không dễ nghel
Mặc dù trong phủ Tam hoàng tử không có trắc phi, nhưng mà vẫn có vài thị thiếp và thông phòng.
Nếu là nữ tử đàng hoàng thì nâng về phủ làm thị thiếp cũng được.
Nhưng mà nghĩ đến thân phận của Ôn Ngọc, dù sao cũng là muội muội của thị thiếp của đại hoàng tôn, thị thiếp kia còn chọc Hoàng Thượng chán ghét, có lẽ Tam hoàng tử cũng có chút cố ky!
Dù sao từ trước đến nay Tam hoàng tử vẫn luôn làm việc cẩn thận, cho người ta cảm giác là không dám phạm vào một chút xíu lỗi sai nào.
Trong đáy lòng phủ doãn Thuận Thiên suy đoán một hồi, sau đó phủ doãn Thuận Thiên lại hỏi Ôn Noãn mấy vấn đề.
Cuối cùng uống xong nước trà trong ly trà, không chừa lại một giọt nào, ông ấy đứng lên nói lời tạm biệt: "Vậy hạ quan xin cáo lui trước!"
Ôn Noãn gật đầu: "Đại nhân đi thong thả! Có rảnh thì lại đây uống trà với cha tal Tử Uyển, đi tiễn phủ doãn đại nhân một chút!"
Phủ doãn Thuận Thiên cười đồng ý.
Trong đáy lòng ông ấy cảm thán một câu: Vẫn là Tuệ An quận chúa hiểu đạo lý đối nhân xử thế, toàn bộ Kinh Thành này, không có mấy người bằng lòng mời mình đến phủ của bọn họ chơi nhiều một chút.
"Vâng!" Tử Uyển cầm lấy một gói lá trà, cung kính tiễn phủ doãn Thuận Thiên rời đi.
Ôn Noãn chờ phủ doãn Thuận Thiên vừa rời đi thì lập tức đi đến hậu viện.
Vừa lúc nhìn thấy Ôn Thiến chờ ở cổng vòm ánh trăng.
Ôn Thiến nhìn thấy Ôn Noãn thì lập tức đi lên nói: "Noãn nhi, phủ doãn Thuận Thiên lại đây là có chuyện gì? Linh nhi sẽ không có việc gì chứ?”
Ôn Noãn an ủi nói: "Yên tâm, sẽ không có việc gì! Thuận Thiên phủ doãn lại đây hỏi muội Ôn Ngọc ở đâu. Tam đường tỷ, tỷ có biết tứ đường tỷ và Ôn Ngọc có lui tới gì không?"
Ôn Thiến lắc đầu: "Linh nhi vẫn luôn ở trong phủ cả ngày, rất ít ra ngoài, dù có ra ngoài cũng là đi chung với ta, ta chưa từng gặp Ngọc nhi!" "Tỷ xác định là lần nào cũng ra phủ chung với tứ đường tỷ sao? Tỷ ấy chưa từng ra ngoài một mình sao?" Ôn Noãn khá bận, thường xuyên không ở trong phủ, mà mấy tỷ muội lại không phải phạm nhân, cho nên đương nhiên là có thể tùy ý ra vào phủ.
Ôn Thiến nghĩ đến cái gì đó, vội nói: "Có một lần, Linh nhi cảm thấy quà tặng cho nhị tẩu quá nhẹ, khi đó chúng ta đều bận rộn giúp Ôn Hinh làm điểm tâm, muội ấy một mình đi ra ngoài mua một phần quà tặng khác."
"Vậy tỷ có nhìn thấy món đồ tỷ ấy mua về không?"
"Có! Chính là cây trâm muội ấy tặng cho nhị tẩu vào hôm sau ngày thành thân của nhị đường ca".
"Vậy tỷ có biết tứ đường tỷ có một cây trâm bạch ngọc không?"
Cây trâm bạch ngọc?
Ôn Thiến lắc đầu: "Ta chưa từng nhìn thấy."
Ôn Noãn có thể xác định cây trâm bạch ngọc kia chắc chắn là Ôn Ngọc cố ý tặng cho Ôn Linhl
Hơn nữa cho dù phủ doãn Thuận Thiên bắt Ôn Ngọc đi hỏi chuyện, có lẽ Ôn Ngọc cũng sẽ không thừa nhận, trừ khi nghiêm hình bức cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận