Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 194: Không Phải Nàng Ta

Chương 194: Không Phải Nàng TaChương 194: Không Phải Nàng Ta
Sao ông ấy lại có thể là Từ đại sư!
Ông ấy sẽ không nhận ra mình chứ?
Ngày đó trong phòng đấu giá nhiều người như vậy, ông ấy quên mất rồi đúng không?
Hôm nay Chúc Trấn Hiên cũng tới đây, hắn ta cũng muốn bái nhập môn hạ của Từ đại sư.
Chỉ là khi nhìn thấy ông ấy, hắn ta lập tức hóa đái
Cho nên ngày hôm qua hắn ta đã ngồi vị trí mà Từ đại sư nhường ra?!!
Huyện thừa đại nhân nhiệt tình tiến lên: "Từ đại sư, ngài đến tìm Ôn cô nương sao? Mời ngài vào!"
Ôn Gia Phú cũng nhiệt tình nói: "Từ đại sư, mời vào, Từ đại sư muốn nhận Ngọc nhi làm đồ đệ, đáng lẽ chúng tôi phải tự mình đưa Ngọc nhi tới cửa thăm hỏi mới đúng, sao có thể làm phiền ngài tự tới cửa chứi"
Quách phu tử: "Từ đại sư, mời vào."
Từ Đình Chi có chút kinh ngạc không biết vì sao những người này lại biết ông muốn tìm đồ đệ, nhưng ông không nghĩ nhiều, tìm đồ đệ quan trọng hơn!
Vẻ mặt nghiêm túc của ông hơi dịu xuống, đừng dọa đồ đệ sợ.
Trong sự nghênh đón của mọi người, ông đi vào, được đi vào vị trí bên trên.
Hôm nay Từ Đình Chi tới gặp đồ đệ, cố ý thay đổi một bộ quần áo mới, áo gấm màu đen dưới ánh mặt trời ngẫu nhiên lập loè chút ánh sáng màu vàng, trên quần áo thêu hoa văn chìm, như ẩn như hiện một ít hoa văn tường vân thụy thú, điệu thấp lại sang quý.
Cho dù là người trong thôn không có kiến thức cũng biết nguyên liệu này chắc chắn không bình thường.
Ông bày ra vẻ mặt nghiêm túc trời sinh ngồi ở vị trí chủ vị, liếc mắt quan sát hết nữ tử này đến nữ tử khác, mày nhăn lại: Không có đồ đệ của ông!
Từ Đình Chi nhìn vê phía thím Vĩnh Phúc: "Thím, nữ tử vẽ tranh rất đẹp mà thím nói ở đâu?"
"Chính là nàng đó!" Thím Vĩnh Phúc chỉ tay về hướng Ôn Ngọc.
Ánh mắt của Từ Đình Chi nhìn về phía Ôn Ngọc, gương mặt nghiêm túc kia lại nghiêm túc hơn ba phần: "Nàng ta?"
Đùa cái gì vậy!
"Đúng vậy!" Thím Vĩnh Phúc gật đầu.
Ôn Gia Phú: "Ngọc nhi, mau đến bái bái kiến sư phụ đi!"
Huyện thừa đại nhân cười nói: "On cô nương thấy Từ đại sư tự mình tìm tới nên vui mừng đến ngẩn ngơ rồi."
Tiểu Chu thị vội vàng lôi kéo con gái út đang ngây người như phỗng : "Ngọc nhi, còn không đi bái kiến Từ đại sư đi.
Ôn Ngọc phục hồi tinh thần trở lại, đáy lòng dâng lên một chút hân hoan nhảy nhót, nàng ta vội chạy đến trước mặt Từ đại sư, vén áo thi lễ: "Ngọc Nhi gặp mặt sư phụ."
Vẻ mặt của Từ Đình Chi vô cùng nghiêm túc, mày nhíu chặt: "Khoan đãi"
Cơ thể Ôn Ngọc cứng đờ.
Gương mặt Từ đại sư lộ ra mười hai phần nghiêm túc: "Không đảm đương nổi!"
Ôn Ngọc thi lễ được một nửa, uốn gối nửa ngồi xổm ở nơi đó, nghe được lời này thì gương mặt lập tức trắng bệch! Cơ thể của nàng ta run run.
Mọi người đều không rõ nguyên do.
Không đảm đương nổi là có ý gì?
Từ Đình Chi đứng lên, đi đến bên người thím Vĩnh Phúc: "Cô nương vẽ tranh đẹp nhất Ôn gia thôn mà thím nói chính là nàng ta?"
"Đúng vậy!" Thím Vĩnh Phúc gật đầu.
"Không phải nàng ta!" Gương mặt Từ Đình Chi lộ ra hai mươi phần nghiêm túc.
Quách phu tử há hốc mồm: Không phải nàng ta?!
Lời này có ý tứ gì?
Huyện thừa đại nhân cũng ngây ngẩn cả người: Không phải nàng ta?
Gương mặt Ôn Gia Phú cứng đờ: Từ đại sư nói cái gì? Không phải Ngọc nhi?
Mọi người đều im lặng.
Nhìn Từ đại sư.
Ôn Ngọc nắm chặt chiếc khăn trong tay, sắc mặt trắng bệch, thân thể lại run run, mồ hôi lạnh ứa ra: Xong rồi!
"Không phải Ngọc nhi thì có thể là ai?" Thím Vĩnh Phúc hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người.
"Tôi không biết tên nàng ấy, dù sao đồ đệ của tôi không phải nàng ta, Ôn gia thôn này không còn cô nương nào khác vẽ tranh đẹp sao?”
"Không có! Trong thôn chúng tôi ngoài hai con gái của Ôn Gia Phú ra, cô nương khác đừng nói là vẽ tranh, ngay cả bút cũng không biết cầm ấy chứ? Ngọc nhi là cô nương vẽ tranh đẹp nhất thôn chúng tôi rồi, thậm chí là toàn bộ trấn này! Ông không tin thì hỏi những người khác đi."
Người trong thôn vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, toàn bộ thôn cũng chỉ có Ngọc nhi biết vẽ tranh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận