Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1932: Vẫn Không Có Tin Tức Gì

Chương 1932: Vẫn Không Có Tin Tức GìChương 1932: Vẫn Không Có Tin Tức Gì
Lúc này Ôn Noãn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên nói: "Ta muốn tự mình đi cứu đại ca và đại tẩu".
"Không được!" Nạp Lan Cẩn Niên không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận.
Theo trực giác của hắn thì chuyện này có mục đích chính là vì Ôn Noãn!
Ôn Gia Thụy cũng gật đầu: "Noãn nhi, con đừng đi, để cha đi!"
Nhưng sau khi mọi người nói một lúc mà vẫn không thuyết phục được Ôn Noãn, cuối cùng quyết định Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn sẽ cùng đi cứu người. Truyện này tạm thời sẽ không nói cho mấy người Vương thị và Ngô thị biết để tránh cho bọn họ thấy lo lắng.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên cấp tốc đi vào hoàng cung xin chỉ thị của hoàng thượng, lúc hai người rời khỏi hoàng cung thì đeo lên lưng một cái tay nải đơn giản, ra roi thúc ngựa đi về phía biên cảnh Đông Lăng.
Nhưng mà cho dù Ôn Noãn có nóng vội như thế nào, thì tốc độ của ngựa cũng không thể nào bằng ô tô cùng máy bay của hiện đại.
Hơn nữa ngựa cần nghỉ ngơi, không thể cứ chạy mãi, nếu không nó cũng sẽ không chịu nổi.
Cho nên chờ đến khi hai người bước lên được thuyền lớn ra biển, đã là nửa tháng sau.
Ôn Noãn đứng ở trên boong tàu nhìn núi xanh ở hai bờ sông, trong lòng tính toán thời gian đến.
Nạp Lan Cẩn Niên đứng ở bên cạnh nàng, cũng ngắm nhìn nơi xa, nhẹ giọng nói: "Dua theo tốc độ của dòng nước cùng tốc độ gió, lại qua thêm tám ngày, mười ngày là có thể tới."
Ôn Noãn nhẹ nhàng gật đầu lên tiếng.
Lâu như vậy, Ôn Thuần cùng Lương Tử Vận vẫn không có một chút tin tức nào, trong lòng nàng cũng không nhịn được có chút sốt ruột.
Chẳng lẽ sự thật không hề giống với suy đoán trong lòng mình sao?
Nếu mà giữa tứ quốc có ai cướp đi Ôn Thuần, vậy chắc là bọn họ cũng phải có một chút động tĩnh chứ?
Nạp Lan Cẩn Niên biết Ôn Noãn lo lắng, hắn duỗi tay ôm bả vai nàng, để nàng dựa vào người mình, nhẹ giọng an ủi nói: "Yên tâm, nhất định sẽ tìm được."
Ôn Noãn gật đầu, nghĩ đến ở hiện đại tìm một người đã bị giấu đi còn không dễ dàng, chứ đừng nói đến cổ đại lạc hậu này!
Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời xanh: "Tại sao Tiểu Hắc cùng tiểu Ngốc cũng không có tin tức trở về?"
"Đâu có dễ dàng như vậy? Nếu Ôn Thuần là bị người bắt, đương nhiên sẽ bị nhốt ở địa lao, Tiểu Hắc cũng rất khó phát hiện ra".
Hắn bảo Tiểu Hắc lưu ý kỹ động tĩnh của mấy người có hiềm nghi lớn nhất, nhìn xem có thể tìm được hay không, mấy người kia lại không phải người cùng quốc gia. Cái này liền khó làm một chút, đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Hắc nhận một nhiệm có yêu cầu cao như vậy.
"Mặt trời càng lúc càng lớn, vào trong khoang thuyền ăn một chút gì nhé?"
"Ừ"
Hai người vào trong khoang thuyền, Nạp Lan Cẩn Niên gọi người bày thiện.
Trên thuyền có thể dùng bếp lò nấu cơm, nhưng cũng chỉ là mấy món ăn đơn giản.
Hôm nay ăn chính là cơm khô chưng thịt, cùng với một đĩa tôm sông nhỏ mới mẻ, một đĩa cá con chiên dầu, một đĩa rau xanh, còn có một đĩa đậu que khai vị. Tôm sông có cái đầu rất nhỏ, nhưng hương vi ngọt mát.
Nạp Lan Cẩn Niên ăn thử một con, cảm thấy không tồi, lại lột một đống tôm nhỏ cho Ôn Noãn.
Tôm được bóc vỏ trong chén đã xếp đầy thành một đống.
"Đủ rồi! Cá tôm đều cho ta thì huynh ăn cái gì?" Ôn Noãn vội nói.
"Ăn nhiều một chút."
Mấy ngày nay không ngừng lên đường, ăn không ngon, ngủ không tốt, tinh thần của tiểu nha đầu cũng không còn được tốt như ngày xưa, Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thấy mà hận không thể nhanh chóng dưỡng nàng trở về bộ dáng cũ.
Lúc này bóng dáng một con chim màu đen bay vào.
Dừng ở cái bàn bên cạnh nhìn tôm trên bàn, đôi mắt đều phát sáng!
Trực tiếp duỗi cổ dài muốn ăn mấy con tôm còn lại trên cái đĩa.
Nạp Lan Cẩn Niên dùng tay nhéo cổ nó, hất nó ra: "Còn có quy củ hay không? Tiểu Hắc không dạy ngươi sao?"
Ngày thường Nạp Lan Cẩn Niên cũng sẽ không keo kiệt một đĩa tôm này, chỉ là tôm này là bọn thị vệ vừa giăng lưới, vừa đi thuyền, vớt nửa ngày mới lấy ra được một đĩa tôm như vậy, còn lại đều là một ít cá nhỏ.
Nếu tôm bị nó ăn rồi thì tiểu nha đầu sẽ không còn gì để ăn!
Dù sao cũng có rất nhiều cá, Tiểu Ngốc ăn cá là được. Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận