Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1937: Đây Là Đã Hẹn Cùng Truyền Tin Tới Đây Sao?

Chương 1937: Đây Là Đã Hẹn Cùng Truyền Tin Tới Đây Sao?Chương 1937: Đây Là Đã Hẹn Cùng Truyền Tin Tới Đây Sao?
Một mũi tên nhọn được bắn ra từ phía đối diện, Vương Kiêu nhanh chóng chìm hoàn toàn vào trong nước.
Mũi tên nhọn kia dừng ở vị trí ngay trên đỉnh đầu ông ấy, hơn phân nửa cái mũi tên đều đi vào trong cục đá, trên mũi tên được gắn một phong thư, mũi tên vẫn đang run nhè nhẹ.
Vương Kiêu vươn lên khỏi mặt nước, nhìn thoáng qua mũi tên trên tảng đá, lại nhìn thoáng qua phương hướng cánh rừng, nơi đó có một người mặc áo đen lắc mình mấy cái đã không thấy đâu.
Đấn rồi!
Vương Kiêu đứng lên từ trong nước, bò lên phía trên cục đá, mặc quần áo vào, sau đó lau khô nước trong tay rồi mới nhổ mũi tên kia xuống, gỡ lá thư kia ra, mở ra để xem.
Nội dung thư rất đơn giản: 'Muốn cứu Ôn Thuần thì ngày tám tháng tám giờ Ty, để một mình Tuệ An quận chúa đến đình Thanh Phong của Nhị Xoa Lĩnh, quá hạn thì sẽ giết chết bất luận tội!"
Vương Kiêu nheo đôi mắt lại.
Quả nhiên là đến vì Noãn nhỉ!
Phương pháp gây giống lúa nước và tiểu mạch có sản lượng ngàn cân một mẫu, còn có phương pháp gieo trông nguyên liệu nấu ăn dưỡng sinh trong tay Noãn nhị, thật sự rất khó làm người không động lòng!
Nếu năm đó có ông ấy ở đó, ông ấy tuyệt đối sẽ không cho phép để mọi người biết mấy thứ này xuất phát từ tay nàng, quá phiền toái!
Về sau đều sẽ có phiên toái không ngừng!
Trừ phi là thống nhất thiên hạ, nếu không thì vẫn sẽ có quốc quân muốn phương pháp gây giống từ trong tay nàng.
Chỉ là hiện tại đã là mùng một tháng tám, phong thư này lại yêu cầu là ngày mùng tám tháng tám, nói như vậy bọn họ đã biết Noãn nhi tới bên này!
Vương Kiêu cầm thư đứng lên, đang muốn về lều lớn tìm Lưu Khải, quân sư và phụ tá bên người ông ấy để thương nghị một chút.
Lúc này Tiểu Hắc bay xuống từ bầu trời, rồi lượn vòng một vòng ở trên đỉnh đầu của ông ấy.
"Tiểu Hắc!" Vương Kiêu lập tức vươn tay.
Đây là đã hẹn cùng truyền thư đến đây sao?
Ngày thường thì đều không nhận được tin tức, bây giờ thì lại một lúc nhận được hai phong thư!
Tiểu Hắc dừng ở trên cánh tay ông ấy, mở cánh ra.
Vương Kiêu gỡ thư ở dưới cánh của Tiểu Hắc xuống.
Vương Kiêu xem thư xong thì lập tức vui vẻ, quả nhiên, Noãn nhi cùng Cẩn Vương đã tới!
Hơn nữa xem ra Cẩn Vương đã biết Ôn Thuần ở nơi nào!
"Tiểu Hắc, ngươi chờ ta, ta hồi âm cho chủ tử của ngươi." Vương Kiêu nhanh chóng đi đến lêu dành cho tướng quân.
Tiểu Hắc đã bay trước ông ấy một bước.
Ngày mùng ba tháng tám, đêm khuya.
Tối nay, không có sao, cũng không có trăng.
Núi rừng liên miên phập phồng trong bóng đêm, đen tối giống như là vẩy mực. Toàn bộ núi rừng có vạn con sâu đang ca hat, Chi chi chi""0a oa oa", ngẫu nhiên còn có tiếng sói tru hòa với tiếng hổ gầm, hình thành một bài hòa âm trong rừng rậm của ngày hè.
Hai bóng người màu đen cùng một con sói nhanh chóng đi ở trong rừng, tốc độ kia nhanh đến mức lòng bàn chân như dẫm trên Phong Hỏa Luân.
Trong bóng đêm, từng đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng vượt qua, thân thể ngủ đông không dám tiến lên.
Không biết đã chạy bao lâu, dưới chân núi có một tòa thôn trang được xây dựng dựa vào núi nguy nga khí phái xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Đại Hôi dừng bước chân.
Hai người phía sau cũng dừng bước chân theo.
"Đại ca ta đang ở trong cái thôn trang kia sao?" Ôn Noãn híp mắt hỏi.
Đại Hôi gật đầu, nó ngửi thấy được hơi thở của Ôn Thuần ở trong cái thôn trang kia.
Đây là nơi Tiểu Hắc cùng Tiểu Ngốc đã tìm vài ngày, hơn nữa còn mang Đại Hôi tới xác nhận.
Ôn Thuần bị nhốt ở trong địa lao của cái thôn trang kia, bên trong mười hai canh giờ đều có trọng binh thay phiên canh gác và thay ca luân phiên!
Nói cách khác, một con ruồi bọ bay vào sơn trang đều sẽ bị người phát hiện.
Quan trọng nhất chính là gần sơn trang này có một cái quân doanh.
Bọn họ muốn không tiếng động cứu đi Ôn Thuần, dường như là không có khả năng.
Mà chỉ cần bọn họ đánh nhau với người bên trong, là sẽ kinh động tới binh lính quân doanh, nếu mà binh lính quân doanh bao vây toàn bộ sơn trang, vậy thì cho dù bọn họ có chắp cánh cũng khó thoát nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận