Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1938: Một Mình Một Người

Chương 1938: Một Mình Một NgườiChương 1938: Một Mình Một Người
Đêm nay là Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn tự mình tới nơi này thăm dò địa hình.
Đại quân của Vương Kiêu chắc là phải đến buổi tối của ngày mùng sáu tháng tám mới có thể tới.
Ngày mùng sáu tháng tám, Vương Kiêu đã đi tới chỗ của Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên, ba người thương nghị nửa ngày, sau đó Vương Kiêu cưỡi ngựa rời đi một mình.
Lúc này, Nạp Lan Cẩn Niên bảo Vương Kiêu phân tán điều động một vạn tinh binh còn có nửa ngày lộ trình đã tới chỗ giáp ranh giữa Kỳ Linh Sơn cùng Kỳ Đông Lĩnh, Nạp Lan Cẩn Niên tính toán ngày mùng bảy tháng tám sẽ cứu Ôn Thuần ra.
Nhưng mà tờ mờ sáng ngày mùng bảy tháng tám, Tiểu Ngốc mang theo Tiểu Hắc bị mũi tên bắn thương cánh đã trở lại.
Tiểu Hắc muốn thăm dò rõ ràng xem Ôn Thuần có thật sự ở địa lao hay không, bị quân địch phát hiện nên đã dùng mũi tên bắn bị thương.
Sau khi nó bị mũi tên bắn thương, vẫn cứ liêu mạng bay một khoảng cách, rơi ở trong núi rừng, là Tiểu Ngốc đi đưa nó về.
Tiểu Hắc tỏ vẻ đáng thương nhìn Ôn Noãn: Tiểu tỷ tỷ mau cứu ta, đau muốn chết đi được! Mau dùng mây tía cứu tai
Tiểu Ngốc đứng ở bên cạnh, hai chân ưng đi tới đi lui, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Ôn Noãn nhìn chiếc cánh máu chảy đầm đìa của Tiểu Hắc, cũng là đau lòng không chịu được: "Tiểu Hắc không sợ! Ta sẽ chữa thương giúp ngươi, rất nhanh sẽ không đau!"
Mũi tên là xuyên nguyên cả cây qua cánh Tiểu Hắc, cho nên khi rút mũi tên sẽ rất đau đớn.
Ôn Noãn vuốt đầu Tiểu Hắc, mây tím lập tức chảy vào thân thể Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc hưởng thụ nhắm hai mắt lại.
Quá thích cái cảm giác này, thật là thoải mái!
Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một lọ kim sang dược rải một chút ở trên cánh của Tiểu Hắc, sau đó dùng băng gạc băng bó cánh của nó lại.
Còn dùng băng gạc treo cánh nó lên cổ để cố định!
Khóe miệng Ôn Noãn run rẩy, nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, đây là cái ác thú vị gì vậy?
Ôn Noãn trực tiếp dùng mây tía hoàn toàn trị hết cho cánh của Tiểu Hắc, sau khi Tiểu Hắc không đau, nó mở mắt ra muốn vận động cánh một chút, muốn bay một cái, mới phát hiện cánh không cử động được, nó nhanh chóng lên án nhìn Nạp Lan Cẩn Niên: Người xấu, vì sao lại trói cánh ta lại thế này?!
Mặt Nạp Lan Cẩn Niên không có biểu cảm gì nói: "Bị thương thì đừng bay loạn! Cánh của người phải hai ba ngày sau mới tốt lên được!"
Nó là muốn bại lộ mây tía của tiểu nha đầu sao?
Tiểu Hắc: "..."
Cho nên, hai ba ngày tới nó chỉ có thể dùng móng vuốt để đi đường sao?!
Nó không muốnI!!I
Như vậy sẽ làm hỏng hết móng vuốt hoàn mỹ đẹp de của nói
Đêm nay, bởi vì Tiểu Hắc còn chưa tới gần địa lao đã bị phát hiện, vậy nên kế hoạch ngày mai của bọn họ đành phải thay đổi! Tất cả mọi việc đều phải chờ tới ngày mùng tám tháng tám đến.
Ngày mùng tám tháng tám, trời còn chưa sáng thì trời đã bắt đầu mưa, xua tan đi cái nóng bức của mùa hè, có thêm chút gió thu lạnh lẽo.
Mưa vẫn luôn rơi xuống tí tách tí tách.
Mưa bụi tinh tế rơi xuống từ bầu trời, khiến mặt sông cùng toàn bộ không gian núi rừng đều bịt kín một tâng lụa mỏng.
Một mình Ôn Noãn đứng ở trên đỉnh thanh phong, ngắm nhìn từng con thuyền đi lại ở trên sông từ nơi xa, thưởng thức một bức giang sơn mưa gió đồ này, chờ giờ Ty đến.
Ừ, trở về thì sẽ vẽ lại khung cảnh này, có khi có thể bán được không ít bạc.
Qua giờ Ty, vẫn không có người xuất hiện.
Ôn Noãn cũng không vội, chỉ là từ đứng đổi thành ngồi, hơn nữa từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách, cúi đầu nghiêm túc lật xem.
Góc nghiêng của khuôn mặt kia, nhìn qua là thanh nhã tuyệt diễm như vậy, cho dù mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, cũng không che lấp được dung nhan tuyệt sắc của nàng.
Đế Quân Hiền giấu mình ở trên núi đối diện, hắn ta nhìn thân ảnh thanh lãnh mà lại bình tĩnh thong dong ở trong đình đối diện đã ba mươi phút.
Tuệ An quận chúa quả nhiên là Tuệ An quận chúa, thật sự đến một mình!
Hắn ta đã xác nhận, một đường này đều không có những người khác đi theo.
Phần tuyệt sắc này, phần gan dạ sáng suốt này, phần bình tĩnh thong dong này, thế gian ít thấy!
Nữ tử như vậy mới có thể xứng đôi với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận