Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1939: Tiếp Tục Đi

Chương 1939: Tiếp Tục ĐiChương 1939: Tiếp Tục Đi
Càng nhìn, Đế Quân Hiền càng thích Ôn Noãn, càng có thêm ý chí phải giành được nàng!
Lại qua mười lăm phút, lúc này hết mưa rồi, Đế Quân Hiền cho thủ hạ của mình một ánh mắt.
Người nọ nhanh chóng rời đi.
Trong đình Ôn Noãn đang lật qua một trang sách, tai trái đã nghe thấy được một tiếng xé gió truyền đến.
Nàng quay đầu đi, một mũi tên nhọn xuyên qua bên tai nàng, hoàn toàn cắm sâu vào trên cây cột đã mất sơn ở trong đình.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua hướng mũi tên phóng tới, mơ hồ thấy được một bóng đen nhanh chóng rời đi.
Nàng lại nhìn quanh bốn phía một chút, cây cối quá tươi tốt, không thể nhìn ra cái gì.
Ôn Noãn khép lại sách vở, nhét trở lại trong lòng ngực, sau đó đứng lên, gỡ tờ giấy ở trên mũi tên xuống rồi mở ra: Phượng Lạc đình cách đây mười dặm.
Ôn Noãn nhét tờ giấy vào túi tay áo, sau đó đi ra khỏi đình, xuống núi, xoay người lên ngựa, đi về phía Phượng Lạc đình.
Đế Quân Hiền nhìn bóng dáng Ôn Noãn cưỡi ngựa đi xa, lại nhìn thoáng qua trời xanh, nhìn trên bầu trời cũng không có bóng dáng diều hâu, hắn ta mới xoay người rời đi.
Ôn Noãn đi vào Phượng Lạc đình cách đó mười dặm.
Phượng Lạc đình vẫn không có bất kỳ một ai.
Nếu mà còn dám bắt mình chờ thêm một canh giờ, sau khi bắt được hắn ta, nàng sẽ đánh hắn ta một canh giờ! Ôn Noãn nhìn Phượng Lạc đình không có một bóng người rồi nghĩ thầm.
Chân nàng vừa nhấc, nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống ngựa, sau đó để con ngựa tự đi ăn cỏ, sau đó đi tới Phượng Lạc đình.
Trên bàn đá trong Phượng Lạc đình có một phong thư, phía trên phong thư không có chữ, nhưng Ôn Noãn biết đây nhất định là viết cho mình.
Nàng dùng ánh mắt xem thường nhìn bức thư kia, sau đó cầm lấy, mở ra rồi nhìn thoáng qua.
Ôn Noãn xem xong nội dung thì trong lòng thiếu chút nữa đã nổi giận.
Mẹ nó! Ngựa của nàng không cần bạc để mua sao? Mất rồi thì hắn ta có bồi thường không!
Lại nói con ngựa này của mình ăn chính là loại bã đậu cùng cỏ nuôi súc vật được dùng mây tía dưỡng qua, thường dùng mây tím điều trị thân thể, bên ngoài có bạc cũng không mua được.
Mắng thì mắng, Ôn Noãn quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó dắt ngựa đến bờ sông, nàng sờ đầu ngựa: "Tiểu Hồng, ngươi ở chỗ này ăn chút cỏ, nghỉ ngơi một chút. Nếu mà có người muốn bắt ngươi thì ngươi tự chạy đi, biết không?”
Tiểu Hồng phun một hơi, sau đó dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Ôn Noãn, tỏ vẻ đã biết.
Sau khi Ôn Noãn nói chuyện với nó xong, nàng tìm được bờ sông theo nội dung trong tin nói đến, sau đó phát hiện một con thuyền thuyền nhỏ.
Thật là quá cẩn thận!
Ôn Noãn không còn sức mà chửi nữa.
Không mất nhiều thời gian, trên thuyền nhỏ có một phong thư không được ký tên, nội dung trong thư là bảo Ôn Noãn lái thuyền đi theo phương hướng của dòng nước chảy.
Ôn Noãn không nhịn được lẩm bẩm: "Chả nhẽ không lo lắng ta sẽ không biết lái thuyền sao?" Nàng nhận mệnh bò lên trên thuyền, bắt đầu điều khiển thuyền, đi dọc theo dòng nước.
Đế Quân Hiền giấu mình ở giữa núi, nhìn tư thế Ôn Noãn thành thạo chèo thuyền, không nhịn được mà cong môi lộ ra một nụ cười xấu xa: Thật là cái gì cũng đều không làm khó được nàng!
Hắn ta lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời có chút mây đen: Thật tốt, trước mắt vẫn không nhìn thấy bóng dáng diều hâu.
Hắn ta đã biết Nạp Lan Cẩn Niên có một con diều hâu rất lợi hại!
Tuy rằng con diều hâu kia đã bị bắn trọng thương, nhưng mà bởi vì không tìm thấy con chim ưng bị thương kia, cho nên hắn ta vẫn lo lắng.
Nếu chẳng may Nạp Lan Cẩn Niên nuôi dưỡng không chỉ một con ưng thì sao?
"Mang con ngựa của Tuệ An quận chúa kia lên."
Tuy rằng bảo mã của Bắc Minh quốc rất nhiều, về sau Tuệ An quận chúa nghĩ muốn loại bảo mã nào thì mình cũng đều sẽ tìm tới cho nàng, nhưng mà mỗi người đều sẽ có cảm tình đặc biệt đối với ngựa cưỡi của mình.
"Dạ!" Chương Vũ lên tiếng.
Đế Quân Hiền dặn dò một câu rồi rời đi.
Ôn Noãn chèo thuyền nhỏ, dọc theo dòng nước đi về phía trước.
Mãi cho đến khi ra biển, gặp phải một chiếc thuyền lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận