Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1941: Noan Nhi, Muội Về Di

Chương 1941: Noan Nhi, Muội Về DiChương 1941: Noan Nhi, Muội Về Di
Hắc y nhân đeo mặt nạ bạc lại không sợ, hắn chỉ cười: "Chi sợ Tuệ An quận chúa đã lầm rồi! Cô không có tư cách để bàn điều kiệu với chúng ta! Cô muốn cứu đại ca của mình thì đi lên! Sau khi cô đi lên đương nhiên chúng ta sẽ cho người để hắn xuống thuyền. Nếu không lúc này chúng ta trực tiếp giết chết đại ca của cô thì thế nào? Chỉ dựa mỗi bản lĩnh của cô thì cao đến đâu, có năng lực thế nào?"
"Không cần! Noãn nhi không cần! Muội trở về đi!" Ôn Thuần lắc đầu, thanh âm yếu ớt nói.
Vùng vẫy vừa rồi dường như đã hao hết sức lực của hắn.
"Được rồi! Là chính ngươi đã gọi ta đi lên." Ôn Noãn nở một nụ cười, cười đến sáng rực.
Vậy thì để ta cho các ngươi thấy, chỉ với một mình ta làm sao có thể chống lại các nguoil
Ôn Noãn vươn tay kéo lấy dây thừng, nhanh nhẹn đi lên.
Nàng lạnh lùng nhìn hắc y nhân đeo mặt nạ bạc .
Những hắc y nhân khác ở trên thuyền cũng lập tức rút kiếm ra chia vào Ôn Noãn.
Ôn Noãn thấy bọn họ làm vậy thì cũng đảo mắt xem thường, nàng cười nhạo một tiếng: 'Bổn quận chúa chỉ có một người! Mà nhìn dáng vẻ của các ngươi giống như đang gặp kẻ địch mạnh vậy, không cảm thấy rất buồn cười sao? Sợ ta, còn gọi ta lên làm gì?”
Một hắc y nhân: "..."
Có phải đã suy nghĩ quá nhiều không?
Bọn họ làm như thế này là sợ sao?
Bọn họ là đang cố ý dọa nàng có được không?
Một hắc y nhân ở dưới mặt nạ xem thường nàng!
"Papapa" Hắc y nhân đeo mặt nạ bạc vỗ tay mấy cái, hắn cười: "Tuệ An quận chúa quả nhiên thật can đảm! Có thứ gọi là dũng cảm không sợ hãi! Bản lĩnh của Tuệ An quận chúa rất cao, tứ quốc đều đã nghe danh tiếng! Chúng ta cũng rất sợ hãi đó!"
Ôn Noãn nhìn về phía hắc y nhân đeo mặt nạ bạc: "Bổn quận chúa cũng đã lên đây, mau thả đại ca của ta xuống!"
"Người đâu, mau đưa Ôn đại nhân xuống!"
Hai gã hắc y nhân lập tức đi đến thả Ôn Thuần xuống.
Ôn Thuần đã không còn đứng nổi, yếu ớt đến nỗi cần phải có người đỡ, hắn nhìn Ôn Noãn nói bằng giọng yếu ớt: "Noãn nhi, muội mau chạy đi."
Tuy Ôn Thuần biết Ôn Noãn rất lợi hai, nhưng mà trên thuyền này có rất nhiều người, mà võ công của những hắc y nhân này cũng đều rất lợi hại!
Hai nắm tay không đấu lại bốn tay!
Hắn đã nhìn thoáng qua bốn phía, thật sự chỉ có mỗi Ôn Noãn.
Ôn Noãn đi về phía Ôn Thuần, hắc y nhân kia lập tức giơ kiếm lên nói với Ôn Noãn: "Đứng lại!"
Ôn Noãn nhìn về phía hắc y nhân mang mặt nạ bạc: "Sao vậy? Nói không giữ lời?"
Hắc y nhân đeo mặt nạ bạc chắp tay mỉm cười: "Thu lại vũ khí! Đưa Ôn đại nhân xuống thuyền!"
Những hắc y nhân kia cũng lập tức thu kiếm về, đứng ở một bên, có thể nhìn ra bọn họ đã được huấn luyện nghiêm khắc!
Hai hắc y nhân đỡ Ôn Thuần đến bên thuyền. "Không cần, ta không muốn rời khỏi thuyền." Ôn Thuần nhịn không được mà vùng vẫy.
Ôn Noãn đi đến chỗ Ôn Thuần, nàng cầm lấy tay hắn nói lời trấn an: "Đại ca, nghe muội nói, muội đến cứu huynh, tin tưởng muội! Huynh đến thuyền nhỏ đợi muội, muội sẽ không sao!"
Ôn Thuần lắc đầu, trong mắt đầy sự lo lắng: "Không được! Noãn nhi, muội mau rời đi! Không cần phải lo cho huynh! Huynh không saol"
Ôn Noãn ở một bên bắt mạch cho Ôn Thuần rồi truyền mây tía cho hắn.
Vết thương của Ôn Thuần rất rất nặng, đã là nỏ mạnh hết đà, thật sự nếu không mau chóng cứu giúp thì hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu!
Có thể gắng gượng được đến hiện tại, có lẽ cũng vì lo lắng cho nàng.
Khi Ôn Noãn đến gần mới nhìn thấy rõ những vật bẩn dính trên mặt mũi và miệng của Ôn Thuần, đó chính là dịch trứng thối.
Những người này vậy mà lấy dịch trứng thối đổ vào mũi hắn!
Máu trong cơ thể Ôn Noãn dâng trào cuồn cuộn, như thể có gì đó sắp nổ tung trong cơ thể nàng.
Nàng cố gắng kiêm chế, khiến cho bản thân vẫn có vẻ bình tĩnh.
Ôn Noãn vừa bắt mạch, vừa lấy ra chiếc khăn nhẹ nhàng lau đi những vật dơ bẩn trên mặt Ôn Thuần.
Sau khi lau sạch mũi miệng của hắn, Ôn Noãn khẽ nói: "Đại ca, ngoan, uống viên thuốc này đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận