Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1961: Trời Đất Chứng Giám

Chương 1961: Trời Đất Chứng GiámChương 1961: Trời Đất Chứng Giám
Hoàng Thượng gật đầu: "Việc này, phủ doãấn Thuận Thiên đã điều tra qua, từ khi Vương tướng quân vào kinh đảm nhiệm chức vị Đại tướng quân, thật sự ngoại trừ ở quân doanh thì là ở phủ An Quốc Công, chưa từng đi tới Lân Huyện."
Công Bộ thượng thư: "Hoàng Thượng, quốc khố tiền triều không phải là sau khi Vương tướng quân vào kinh mới không thấy sao! Ai có thể bảo đảm trước khi Vương tướng quân vào kinh không biết tung tích của quốc khố tiên triều, sau đó nhiều tháng sau mới sai quản sự đi mua thôn trang? Quản sự của Vương tướng quân dưới sự nghiêm hình bức cung đã thừa nhận tất cal
Vương Kiêu cũng biết hiện tại mình nói cái gì cũng không có người tin tưởng: "Hoàng Thượng, quản sự kia của vi thân đâu? Vi thân có chuyện muốn hỏi trước mặt hắn, vì sao lại muốn phản bội chủ!"
Công Bộ thượng thư cười lạnh: "Đã chết! Sau khi thú nhận tất cả, liền sợ tội mà cắn lưỡi tự sát! Đến nỗi vì sao muốn phản bội chủ, có chủ như thế nào thì có hạ nhân như vậy! Vương tướng quân, có đúng không!"
Lời này liền vô cùng nhục nhã người nghel
Vương Kiêu đỏ mặt, nhất thời không biết nên nói gì, cũng không biết nên nói như thế nào.
Tiên hoàng quá cố, danh sách không thấy đâu, không có bằng chứng chứng minh lòng trung thành của ông.
Không có bằng chứng thì mọi thứ đều vô nghĩa.
Vương Kiêu biết trong lòng tất cả quan viên trong kinh thành đều cho rằng ông chính là kẻ phản bội.
Ôn Noãn lạnh lùng nhìn Công Bộ thượng thư: "Hoàng đại nhân, ông là Hoàng Thượng sao? Vương tướng quân đang nói chuyện với Hoàng Thượng, sao Hoàng đại nhân lại trả lời thay? Hoàng Thượng còn chưa lên tiếng đâu, ông đang muốn tạo phản sao?"
Sắc mặt Công Bộ thượng thư thay đổi: 'Hoàng Thượng, vi thần không dám! Vi thần chỉ là lo lắng an toàn của triều đình, lo lắng an toàn cho bá tánh, mới sốt ruột! Tuệ An quận chúa không cần bôi nhọ bản quan! Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do! Bản quan trung thành với triêu đình, trung thành với Hoàng Thượng, trời đất chứng giám!"
Ôn Noãn cười lạnh: "Ta chỉ là đang trần thuật những gì ta nghe thấy! Sao lại biến thành bôi nhọ Công Bộ thượng thư đại nhân? Ông sốt ruột cái gì? Ông là Công Bộ thượng thư hay là Hình Bộ thượng thư, hay là Đại Lý Tự Khanh? Hay là phủ doãn Thuận Thiên? Ba vị đại nhân phụ trách chuyện này đều đang chờ Hoàng Thượng đặt câu hỏi, không có sốt ruột, một Công Bộ thượng thư như ông gấp cái gì?"
Ôn Noãn đánh giá Công Bộ thượng thư: "Bổn quận chúa cho dù nhìn ngang, nhìn dọc hay nhìn xiên, Công Bộ thượng thư sốt ruột như vậy là có chút bụng dạ khó lường! Muốn hãm hại người tốt! Ông nói ông trung thành với Hoàng Thượng, trung thành với triều đình, lòng trung thành của ông có trời đất chứng giám, nhưng chứng cứ đâu?! Chẳng lẽ trời đất chứng giám chính là chứng cứ, vậy có phải ông trời không lấy sét đánh chết ông chính là chứng cứ? Vậy lòng trung thành của Vương tướng quân cũng là trời đất chứng giám! Ông trời cũng không có lấy sét đánh chết Vương tướng quân nhai!"
Hộ Bộ thượng thư, Ngũ Thành Binh Mã Tư đều cúi đầu bật cười.
Hoàng Thượng vội sờ râu, che lấp ý cười bên khóe miệng.
Ông ấy thật sự không muốn cười!
Hiện tại là thời điểm nghiêm túc, quốc gia đang lâm nguy!
Sao ông có thể cười chứ?
Hoàng Thượng nhanh chóng kiểm điểm bản thân mình!
Công Bộ thượng thư bị Ôn Noãn nói đến không có lời gì để nói, tức giận đỏ mặt: "Tuệ An quận chúa, ngươi, ngươi quả thực. Quả thực vô cớ gây rối! Cưỡng từ đoạt lít"
Ôn Noãn gật đầu: "Công Bộ thượng thư cũng đang nói hươu nói vượn, ba hoa chích choè, nói không lựa lời, bôi nhọ trung lương, hung ác, tâm địa rắn rết, bất trung bất nghĩa! Động miệng là muốn xét nhà diệt tộc một thế hệ trung lương, làm Nạp Lan Quốc tổn thất một thế hệ tướng quân! Đây mới là thật sự làm Nạp Lan Quốc rơi vào nguy nan!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận