Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1965: Vì Nước

Chương 1965: Vì NướcChương 1965: Vì Nước
Nhưng Hoài Nam vương trời sinh có tính đa nghỉ, không phải người rất thân thiết thì ông ta sẽ không tin tưởng trăm phần trăm, cho nên Hoài Nam vương muốn Vương Kiêu trở thành con rể của ông ta. Vương Kiêu cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn, vả lại trước khi đó ông cũng đã xin tiên hoàng cho mình thuốc tuyệt tự, cuối cùng trở thành võ tướng mà Hoài Nam vương tin tưởng nhất, ông cũng âm thầm chiêu mộ các tư binh kia trung thành với Nạp Lan quốc.
Chuyện Hoài Nam vương gây loạn được giải quyết dễ dàng, không có dân chúng nào phải chịu nỗi khổ của chiến tranh loạn lạc, không có trăm họ lầm than, không hề làm dao động nền tảng lập quốc, đây đều là công lao của Vương Kiêu!
Những gì ghi lại trên danh sách, ông đều đã làm hết được!
Vì nước, cả đời ông không con cái!
Vì nước, cả đời này ông đã lo lắng hết lòng!
Bất hiếu có ba tội lớn, tội lớn nhất là không con nối dõi.
Nhưng trên đời này luôn có những lúc và luôn có những người rơi vào tình thế khó cả đôi đường về trung thành và hiếu thảo.
Hoàng thượng từ trước đến nay luôn quý trọng nhân tài, không muốn phụ lòng những người hết lòng cống hiến cho triều đình và dân chúng.
Những gì Vương Kiêu kể lại ngày đó khiến cho ông cũng xúc động.
Hơn mười năm chưa từng quên ý định ban đầu, những gian nan trong đó không phải ai cũng có thể nghĩ đến!
Hoặc là từ ánh mắt chính trực của Vương Kiêu, hoặc cũng có thể do lời nói của ông quá mức chân thành, khiến cho Hoàng thượng cũng cảm động và tin tưởng.
Cho nên ông vẫn luôn che chở cho Vương Kiêu!
Cho dù Vương Kiêu không phải người do tiên đế cử đi, việc Vương Kiêu phản bội Hoài Nam vương đã khiến người trong thiên hạ xem thường, mắng Vương Kiêu phản bội chủ của mình, bất hiếu. Nhưng trong mắt Hoàng thượng, Vương Kiêu đã cứu hơn mười vạn dân chúng của Hoài Nam vương và mấy vạn binh mãi
Cho dù Vương Kiêu có thật sự giấu quốc khố tiền triều, thì cũng không thể quên công lao của Vương Kiêu, tội của Vương Kiêu cũng không đáng chết!
Hoàng thượng: "May năm nay Vương tướng quân đã vất vả! Vì nước mà cả đời cũng không có con cái! Vì nước, mà lo lắng hết lòng! Chịu nhục! Công lao của ngươi tiên đế sẽ không quên! Tram cũng sẽ không quên!"
Công Bộ thượng thư còn muốn nói, vì sao Hoàng thượng lại tin tưởng Vương Kiêu, tin tưởng cả nhà An quốc công như vậy: "Hoàng thượng, vậy quốc khố của tiền triều thì phải tính sao? Còn việc Vương tướng quân tự ý mang binh vượt qua biên giới của Đông Lăng quốc thì nói thế nào? Trong quân còn có rất nhiều binh lính ngày xưa là binh lính dưới trướng của Quách đại tướng quân, Vương tướng quân giấu quốc khố của tiền triêu thì không sao, nhưng Quách gia giấu quốc khố của tiền triều thì lại bị xét nhà diệt tộc, những chuyện này sẽ khiến cho binh lính nghĩ thế nào? Và người trong thiên hạ thấy thế nào?"
Hiếm khi có cơ hội tốt, Công Bộ thượng thư thật sự không muốn bỏ qua cơ hội làm suy yếu thế lực của Cẩn vương.
Ôn Noãn nghe vậy chỉ cười lạnh.
Công Bộ thượng thư đúng là điên rồi mới có thể lấy Quách gia lúc xưa so với cữu công gia của nàng!
Quả nhiên, mặt của Hoàng thượng trầm xuống: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ Quách tướng quân là vì cất giấu quốc khố tiền triều nên mới bị diệt tộc sao? Trong mắt của Hoàng đại nhân, trẫm ngu ngốc đến vậy sao?" Công Bộ thượng thư biến sắc, tội danh của Quách gia rất nhiều, ông ta lập tức cúi đầu, cung kính nói: "Vi thần không dám!"
Hoàng thượng hừ lạnh: "Trẫm thấy ngươi không phải không dám!"
Công Bộ thượng thư: ”...
Hoàng thượng nói vậy là có ý gì?
Ông ta làm sao dám nói Hoàng thượng ngu ngốc?
Hoàng thượng chính là một vị hoàng đế hiếm có, điểm này ông ta không thể không thừa nhận.
Nhưng mà Hoàng thượng nói xong cũng không thèm quan tâm đến ông ta nữa.
Hoàng thượng nhìn về phía Vương Kiêu: "Vương tướng quân vô cùng trung thành, Hoài Nam vương có vô số tài sản, vô cùng giàu có, nhưng đều sung vào công quỹ! Tram tin Vương tướng quân không phải là loại người tham lam! Vương tướng quân, ngươi có cách nào để chứng minh mình không giấu đi quốc khố của tiền triều không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận