Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 199: Trong Hay Không Trồng?

Chương 199: Trong Hay Không Trồng?Chương 199: Trong Hay Không Trồng?
Trong huyện Ninh Viễn có một truyên thuyết, các thế hệ trước đều biết truyền thuyết này.
Sau đó bởi vì trăm năm qua không có ai ở huyện Ninh Viễn muốn trồng tiểu mạch, nên truyền thuyết này cũng dần dần không ai nhắc lại, người trẻ tuổi cũng không biết, nhưng một số người già vẫn nghe được truyền thuyết này khi còn thơ bé.
Rất lâu trước kia, phương bắc bùng nổ dịch bệnh, có một hộ nông dân ở phương bắc chạy nạn đến huyện Ninh Viễn và ở lại nơi này, quê nhà của ông ấy là trồng tiểu mạch.
Ông ấy nói tiểu mạch chịu được rét, chắc là có thể trông một vụ tiểu mạch trong thời tiết mùa đông của huyện Ninh Viễn, vậy nên ông ấy dùng một mẫu đất hoang trồng tiểu mạch trong mùa đông.
Kết quả là toàn bộ mùa đông và mua xuân năm đó đều không có mưa, lúa mì vụ đông không trồng được, tất cả đều bị chết khô!
Sau nạn hạn hán chính là lũ lụt, một năm đó toàn bộ huyện Ninh Viên đều không có thu hoạch, mọi người đều nói là hộ nông dân chạy nạn đến đây làm hại!
Mùa đông là lúc ruộng đất nghỉ ngơi lấy lại sức, cả nhà bọn họ làm trái với lẽ thường, vi phạm quy định mà tổ tông lưu lại, quấy ray giấc ngủ của thổ địa công công, cho nên thần linh muốn trừng phạt bá tánh huyện Ninh Viễn, một năm đó liên tục xảy ra thiên tail
Sau đó vẫn là huyện lệnh của huyện Ninh Viễn ban chết cho người nọ, mang theo vạn dân tế trời, năm sau mới mưa thuận gió hoà.
Cho nên bá tánh huyện Ninh Viễn đều có thể trông bất kỳ loại nào trong ngũ cốc, nhưng mọi người chưa bao giờ trồng tiểu mạch.
Đương nhiên Ôn Gia Thụy đã từng nghe kể về truyền thuyết này, đó là truyền thuyết của triều đại cũ, nhưng mà ông vẫn luôn không tin.
"Tứ thúc công, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi, không phải sự thật. Người nọ vừa lúc xui xẻo gặp gỡ năm đó huyện Ninh Viễn gặp thiên tai mà thôi."
Sau khi biết chuyện này, ông Ôn vội vàng chạy đến ngoài bờ, tức muốn hộc máu nói: "Bậy bạ, cho dù đó là truyền thuyết, là người kia xui xẻo vừa lúc gặp phải thiên tai, nhưng loại chuyện này thà tin là có chứ không thể không tin! Thổ địa là thần thánh không thể xâm phạm! Cày bừa vụ xuân, gieo trồng vụ hè, thu hoạch vụ thu, đông nghỉ ngơi, đây là quy luật mấy trăm ngàn năm qua! Thằng nhóc thối này, con muốn chết hả? Sao lại đi làm chuyện phá quy củ này!"
Vừa rồi nghe được chuyện này, Chu thị cũng lập tức chạy theo ông Ôn lại đây, đương nhiên bà ta không phải đến để khuyên nhủ, mà nói đến để bỏ đá xuống giếng!
Hai ngày trước Ôn Ngọc thành trò cười của toàn thôn, bà ta vẫn còn chưa quên chuyện Vương thị bỏ đá xuống giếng đâu!
Chu thị ở bên cạnh móc mỉa nói: "Lão tứ, cho dù ngươi muốn chết thì cũng đừng hại chết toàn bộ bá tánh của huyện Ninh Viễn chứ! Ngươi gánh vác được trạch nhiệm này không? Nhà các ngươi có một ôn thần cũng thôi đi, sẽ không phải là bởi vì trong lòng oán hận nên muốn toàn bộ thôn dân và toàn bộ người trong huyện bị các người liên lụy đấy chứ!"
"Còn có mấy người giúp hắn làm ruộng kia, đến lúc đó có xảy ra thiên tai nhân họa gì đó, các ngươi muốn gánh vác chung với hắn sao?" Chu thị chỉ mấy người làm công theo ngày mà Ôn Gia Thụy thuê.
Mấy người làm công theo ngày nghe vậy, sắc mắt khẽ thay đổi, hiển nhiên là đều sợ hãi.
Bọn họ không nghe kể về truyền thuyết này!
Nhưng có một số chuyện thà rằng tin là có chứ không thể không tin. "Ôn huynh, chúng ta vẫn nên mang đám tiểu mạch này trở về đi! Đừng trồng! Loại việc xúc phạm thần linh như vậy, thà rằng tin là có chứ không thể không tin!"
"Đúng vậy, Gia Thụy huynh, chúng ta đừng trồng nữa!"
"Gia Thụy, thật sự xin lỗi, ruộng này tôi không trồng nữa, huynh thanh toán tiền công mấy ngày nay cho tôi đi, trả cho tôi đi!"
"Tôi cũng không dám trồng..."...
Có một số thôn dân nghe vậy, trong lòng đều hoảng sợ, đắc tội thổ địa công công, gây ra thiên tai nhân họa thì chính là sẽ chết người đó!
Tất cả những người ở xung quanh cũng sôi nổi kêu lên:
"Gia Thụy, thà rằng tin là có chứ không thể không tin, huynh đệ bọn tôi đều cầu xin huynh, tuyệt đối không được trông! Hậu quả này huynh gánh vác không nổi, toàn thôn chúng ta cũng không gánh nổi, toàn bộ bá tánh trong huyện cũng đều không gánh vác nổi!"
"Gia Thụy, đừng trồng! Huynh đừng hại chúng tôi!"
"Nếu huynh còn dám trồng, tôi sẽ thả gà ra ăn hết sạch lúa mạch mà huynh trồng!"...
Ôn Gia Thụy nhíu mày, mấy chuyện giả dối hư ảo như vậy mà các hương thân phụ lão đều thà tin là có!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Thật sự không trồng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận