Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1981: Vay Thi Danh Di

Chuong 1981: Vay Thi Danh DiChuong 1981: Vay Thi Danh Di
Ôn Gia Thụy lập tức nhận lá thư trong tay binh lính kia, trình lên cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhìn thoáng qua, cười khẩy: "Đông Lăng quốc, tốt lắm! Hay cho một Đông Lăng quốc, hay cho một Bắc Minh quốc!"
Nếu hai nước bọn họ không thông đồng từ trước thì Hoàng Thượng có thể chặt đầu mình xuống làm cầu đá!
"Vậy thì đánh đi!"
Hoàng Thượng tức giận đến mức đập lá thư lên bàn.
May mắn bọn họ đã sớm có chuẩn bị trước!
Hoàng Thượng giận chính là lúc trước ông nên nghe theo lời Thập Thất hoàng đệ, chủ động gửi chiến thư đi.
Thu được chiến thư như vậy, tâm trạng thật sự quá khó chịu!
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều không dám hít thở mạnh.
Nạp Lan Cẩn Niên cầm lá thư, nhìn thoáng qua.
Đông Lăng quốc cũng gửi chiến thư tới.
Đơn giản là lấy việc binh lính bọn họ bước vào biên cảnh của bọn hắn làm cớ.
Nạp Lan Cẩn Niên vò nát lá thư, sau đó gắp một con bào ngư ở trước mặt mình đặt vào chén trước mặt Hoàng Thượng: "Hoàng huynh đừng tức giận, không phải việc này đã nằm trong dự kiến hay sao? Hơn nữa chúng ta cũng đã có đối sách."
Hoàng Thượng nhìn bào ngư, sắc mặt dịu xuống một chút.
Bào ngư này là Ôn Noãn tự tay tẩm ướp, mỗi người chỉ có một con, đương nhiên nếu Hoàng Thượng muốn ăn thì đương nhiên sẽ lấy thêm cho ông ấy, nhưng mà Hoàng Thượng ngượng ngùng xin nhiều!
Vẫn là Thập Thất hoàng đệ có lòng với mình.
Cũng đúng, việc này thật sự đã được dự kiến trước, vốn dĩ ông cũng đang chờ hai lá thư tám trăm dặm kịch liệt này, sao phải tức giận chứ!
Nếu tức giận thì không phải sẽ trở thành người thấp hơn người khác một cái đầu sao?
Ông sẽ không tức giận đâu!
Ông còn phải vui mừng ăn thịt uống rượu, làm cho bọn họ biết ông không sợ bọn họ phát binh một chút nào cải
"Truyền chỉ xuống, phát binh, Nạp Lan quốc chúng ta đấu với bọn họ đến cùng!" Hoàng Thượng trực tiếp hạ chỉ.
"Vâng!" Lâm công công lập tức đi sắp xếp.
Mọi người lập tức quỳ xuống, hô to: "Hoàng Thượng anh minhl"
Hoàng Thượng vui mừng nói: "Mọi người miễn lễ! Nào, tiếp tục ăn đi! Đừng vì chút việc nhỏ này mà làm mất hứng!"
"Tạ Hoàng Thượng!" Mọi người sôi nổi đứng lên, ngồi về chỗ cũ, rất nhanh đã náo nhiệt trợ lại.
Đương nhiên mọi người đều không dám không náo nhiệt, cho dù trong lòng mọi người rất lo lắng thì cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Có hai tin tám trăm dặm kịch liệt nên yến hội kết thúc rất nhanh, mọi người sôi nổi giải tán rời đi. Hoàng Thượng nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Thập Thất hoàng đệ, đệ tiến cung cùng tram, tram và đệ bàn bạc vấn đề đại điển tế trời ngày mốt một chút."
Ngoài trừ bàn bạc vấn đề đại điển tế trời ra thì đương nhiên còn có chuyện trên tiên tuyến.
Vào ngày đại điển tế trời đó, chủ trì chùa Quốc Phật sẽ đưa hộp gỗ đào kia đến trên tế đàn, sau khi tế trời xong là có thể mở ra.
Khi đó sẽ biết được.
Nạp Lan Cẩn Niên liếc nhìn Ôn Noãn một cái, vốn dĩ hắn nói buổi chiều muốn dẫn Ôn Noãn ra khỏi thành đi dạo một chút.
Chỉ sợ hiện tại không thể được.
Ôn Noãn gật đầu.
Hoàng Thượng nhìn thấy động tác của Nạp Lan Cẩn Niên, muốn gọi Ôn Noãn cùng đi.
Nạp Lan Cẩn Niên lại ngăn cản ông, mở miệng nói: "Hoàng huynh, chúng ta đi thôi! Thần đệ có việc muốn bàn bạc với huynh."
Hôm nay là sinh nhật của tiểu nha đầu, hoàng huynh có cần áp bức nàng như vậy không?
Cho nàng nhẹ nhàng vượt qua một ngày sinh nhật không được sao?
Hoàng Thượng nghĩ đến hôm nay dù sao cũng là ngày cập kê của Tuệ An quận chúa, trong nhà còn có rất nhiều cô nương làm khách, sao có thể gọi người tiến cung bàn chuyện?
Hoàng Thượng nghĩ như vậy, cũng từ bỏ ý định!
Ôn Gia Thụy mang theo người cung tiễn Hoàng Thượng và Thái Hậu về cung.
Khách khứa đều đi hết, An Thân Vương phi lại vẫn còn ở lại.
Tiền tuyến liên tiếp gửi đến hai tin tám trăm dặm kịch liệt.
Một tháng sau, nếu Bắc Minh quốc thật sự xuất binh, chắc là thế tử An Thân Vương sẽ lập tức chuẩn bị xuất phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận