Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1986: Rất Tốt

Chương 1986: Rất TốtChương 1986: Rất Tốt
"Yên tâm, thúc ấy sẽ không biết! Mấy ngày hôm trước ngày nào hạ triều xong thúc ấy cũng đều đi quân doanh, hôm nay sao có thể ngoại lệ chứ? Ngày hôm qua còn có hai tin tám trăm dặm kịch liệt, thúc ấy càng phải đi."
"Bổn vương sẽ không biết cái gì?" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau lưng thế tử An Thân Vương.
Thế tử An Thân Vương hoảng sợ, hắn nhanh chóng xoay người lại, thấy Nạp Lan Cẩn Niên mặc một bộ quần áo màu bạc bước tới dưới ánh nắng ban mai, giống như trích tiên bước ra từ tranh vẻ, tuấn mỹ vô song.
Nhưng không hiểu sao thế tử An Thân Vương lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh: "Thập Thất hoàng thúc!"
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến hên người Ôn Noãn, tối hôm qua hắn từ chùa Quốc Phật Tự trở về liền trực tiếp tiến cung lâm triều.
Sau khi hạ triều thì tính đến chỗ Ôn Noãn ăn một chút gì đó lại đi quân doanh.
Ánh mắt của mọi người không kiểm soát được mà nhìn về phía đôi chim nhạn còn sống kia.
Thất hoàng tử cùng thế tử Ninh Vương đồng tình liếc nhìn thế tử An Thân Vương một cái.
Ôn Noãn cũng cho thế tử An Thân Vương một ánh mắt tự cầu nhiều phúc đi.
Ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên dừng lại ở trên đôi chim nhạn còn sống kia.
Sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn về phía thế tử An Thân Vương, đôi mắt lạnh như băng kia lạnh đến mức tận cùng!
"Rất tốt!"
Nạp Lan Cẩn Niên nói ra hai chữ này từ kẽ răng!
Thế tử An Thân Vương: "Thập Thất hoàng thúc, thúc nghe ta giải thíchI"
Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp nắm cổ áo của hắn, sau đó lắc mình một cái, rời đi!
Trong đám người xem náo nhiệt có người lên tiếng nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ta cảm thấy hình như Cẩn Vương muốn giết người."
"Không biết, thật sự khủng khiếp!"
Đội ngũ đưa phinh lễ cầu cứu nhìn về phía Ôn Noãn.
Ngô thị kéo tay áo của Ôn Noãn: "Noãn nhi, hay là con đi xem một chút?"
Ôn Noãn như là không có việc gì mà khoác tay Ngô thị: 'Không sao đâu, mẫu thân, còn không mau mời người phủ thân vương khiêng đồ vật vào trong."
Thất hoàng tử gật đầu: "Đúng là không có gì, vào thôi!"
Mặc dù hắn rất đồng tình với thế tử An Thân Vương, nhưng mà lại không thấy thế tử An Thân Vương đáng thương một chút nào cải
Thập Thất hoàng thúc đi tìm chim nhạn non từ sớm, tỉ mỉ nuôi lớn, mục đích là vì cái gì?
Chẳng lẽ là để nướng ăn sao?
Nhất định là chờ đến lúc thành thân sử dụng rồi!
Tên tiểu tử Dực Thần kia khen ngược, lại dám đi trộm!
Xứng đáng!
Thế tử Ninh Vương xoa cằm, nếu thế tử An Thân Vương đã sử dụng đôi chim nhạn sống kia một lần, vậy hắn lại muon thêm một lần nữa cũng không sao đâu nhỉ?
Dù sao chim nhạn sống chỉ là cái ngụ ý, lúc lễ nạp thái có nó là được rồi! Nếu không vào mùa chim di trú đều bay về phía nam, trong nhất thời biết đi đâu tìm chim nhạn còn sống đây?
Diệp thị bảo nha hoàn cầm danh mục quà tặng đi đối chiếu và đếm, sau đó là một rương lại một rương phinh lễ được khiêng vào trong sân của Ngô Tịnh Mỹ.
Mấy thứ này ngoại trừ những thức ăn là quả mừng, bánh hi và rượu mừng linh tinh ra, Ngô gia dự tính đều không giữ lại, đến lúc đó tất cả đều cho Ngô Tịnh Mỹ làm của hồi môn, khiên đến phủ An Thân Vương.
Ôn Linh đứng ở sân của Ngô Tịnh Mỹ, nhìn một rương lại một rương vàng bạc châu báu này, đôi mắt cũng sắp lồi ral
An Thân Vương phủ ra tay thật sự rất hào phóng!
Nơi này lấy ra bất kỳ một bộ trang sức nào cũng có thể hơn hẳn một hộp trang sức của nàng.
"Tịnh Mỹ, cô thật tốt số!" Ôn Linh cảm thán nói một câu.
Ngô Tịnh Mỹ nhìn thoáng qua danh mục quà tặng rồi thả xuống, nghe vậy nàng cười nói với Ôn Linh: "Ôn Linh, cô còn tốt số hơn đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận