Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 1988: Ngan Tinh Van Tinh Lai Tinh Sai

Chuong 1988: Ngan Tinh Van Tinh Lai Tinh SaiChuong 1988: Ngan Tinh Van Tinh Lai Tinh Sai
Ôn Noãn nói xong liền nói tiếp: "Tam đường tỷ, tứ đường tỷ, mẹ muội bảo muội tới hỏi các tỷ là có suy nghĩ gì? Các tỷ cũng đã từng gặp qua những phu nhân đó mấy lần rồi, tuy rằng chưa chắc đã gặp những công tử kia nhưng mà có thể sắp xếp gặp một lần".
Thật ra những phu nhân đó đều chỉ hỏi Ôn Thiến, nhưng mà Ôn Noãn vì không muốn để Ôn Linh mất mặt, cho nên cố ý nói cả tên nàng vào.
Ôn Thiến nghe vậy thì dở khóc dở cười: "Ta làm gì có suy nghĩ gì chứ? Những người đó trừ bỏ Lưu tướng quân thì ta chưa hề gặp mặt bất cứ ai cả!"
Ôn Noãn nói với Ôn Thiến: "Vậy tỷ cảm thấy Lưu Khải như thế nào?"
Lưu tướng quân?
Ôn Thiến nghe vậy thì hơi im lặng.
Lưu tướng quân cao lớn uy mãnh, khí vũ hiên ngang, hơn nữa nhìn qua tính tình cũng không tồi.
Chỉ là Lưu tướng quân là trưởng tử của Ngũ Thành Binh Mã Tư, chính hắn tuổi còn nhỏ mà đã là tứ phẩm Đại tướng quân, từ trước tới nay Ôn Thiến đều chưa từng có suy nghĩ gì khác.
"Trình phu nhân cực kỳ có thành ý mà phái người tới nghị thân. Tam đường tỷ có muốn suy xét không?”
Ôn Thiến: "Ta chưa từng nghĩ tới cái này! Với xuất thân của ta đâu dám nghĩ tới một Đại tướng quân tứ phẩm chứ? Hơn nữa không phải Lưu tướng quân đang xuất chinh sao? Chưa chắc huynh ấy đã nhìn trúng ta!"
Ôn Noãn cười: "Tam đường tỷ đừng quá coi nhẹ mình, tỷ là đường tỷ của ta, chất nữ ruột thịt của phủ An Quốc Công, sao lại không dám mơ ước Lưu tướng quân? Lưu tướng quân còn xem như là đồ đệ của ta đấy! Chỉ cần tỷ nguyện ý thì ta lập tức viết một bức thư hỏi hắn là được".
Thấy vẻ mặt Ôn Thiến ngượng ngùng, Ôn Noãn trấn an nói: "Tam đường tỷ cứ cẩn thận nghĩ lại. Nếu tỷ muốn xem mắt thêm mấy người nữa thì ta cũng có thể sắp xếp cho tỷ gặp các công tử của phủ khác một lần. Việc này rất đơn giản."
Ôn Thiến nghe vậy mới gật đầu.
Ôn Noãn nhìn về phía Ôn Linh: "Tứ đường tỷ, phu nhân của Ngự Sử Đài cũng phái người tới cầu hôn, hiện tại nhi tử của bà ấy đang đi học ở Quốc Tử Giám, người này ta biết, nhân phẩm và học thức đều tốt".
Ôn Linh vội cắt ngang lời Ôn Noãn: "Noãn nhi, ta chờ tỷ tỷ đính hôn rồi lại nghị thân cũng không muộn. Ta không vội!"
Ôn Noãn nghe vậy liền không nói gì nữa, nàng chỉ gật đầu.
Đã sớm biết chắc là Ôn Linh chướng mắt người ta.
Nhưng mà được người gửi gắm thì cũng cần làm hết mình!
Năm đó một nhà nhị thúc cùng nhị thẩm đã chăm sóc nhà bọn họ rất nhiều.
Ôn Noãn còn có việc phải làm, nói chuyện cùng với Ôn Thiến và Ngô Tịnh Mỹ thêm một lúc liền rời đi.
Buổi tối
Một người mặc áo đen đột nhập vào Quốc Phật Tự, quan sát bàn án ở trước mặt tượng Phật một lượt, sau đó ánh mắt dừng ở trên cái hộp gỗ đào kia.
Lúc hắn duỗi tay đi lấy hộp gỗ đào thì phía sau vang lên một thanh âm: "Vương gia, một đêm cuối cùng, ngươi" liền không thể để lão nạp ngủ ngon giấc được sao?
Chủ trì Quốc Phật Tự nói tới đây thì dừng lại: "Ngươi là ai? Sao ban đêm lại xông vào Quốc Phật Tự!" Mẹ nói
Muốn chết!
Sao người tới lại không phải Cẩn Vương?!
Tiểu tử thúi Cẩn Vương kia, đồ khốn nạn, sao đêm nay ngươi không tới dil
Mệnh của lão nạp sắp mất rồi, ngươi nhất định phải chết!
Cả đời này ngươi cũng đừng mong cưới được vợ.
Chủ trì Quốc Phật Tự mắng mẹ nó ở trong lòng!
Ngàn tính vạn tính lại tính sail
Ôi, hình như người áo đen kia có võ công rất mạnh, ông không đánh lại được!
Cẩn Vương, Cẩn Vương, ngươi mau chạy tới dil
Chủ trì bấm tay tính toán, đến! Không có ai tới!
Xong rồi!
Đây không phải chỉ là một tờ giấy ghi ngày tháng thôi sao?
Sao lại có nhiều người nhớ thương như thế chứ?
Chỉ trong chớp mắt mà chủ trì đã suy nghĩ rất nhiều.
Người mặc áo đen cả kinh, nhanh chóng cầm lấy hộp gỗ đào, bắn một mũi tên nhỏ về phía chủ trì Quốc Phật Tự, sau đó thừa dịp chủ trì tránh né liên lắc mình, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận