Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1989: Người Đâu Cả Rồi?

Chương 1989: Người Đâu Cả Rồi?Chương 1989: Người Đâu Cả Rồi?
Chủ trì vung ống tay áo lên để ngăn mũi tên lại, sau đó thân hình chợt lóe lên, cản lại người mặc áo đen: "De hộp gỗ lại!"
Người mặc áo đen rút kiếm đâm về phía chủ trì.
"Người tới! Có người ban đêm xông vào Quốc Phật Tự! Phong chùa!" Chủ trì hô to một tiếng, sau đó liên lao vào đánh nhau với người mặc áo đen.
Tăng nhân của Quốc Phật Tự nhanh chóng xuất hiện, vây quanh người mặc áo đen và chủ trì.
Người mặc áo đen không nghĩ tới những hòa thượng này lại có võ công cao cường như vậy, hắn móc hộp gỗ đào trong lòng ngực ra, dùng sức bóp, muốn bóp nát nó, nhưng lại phát hiện không thể bóp nát được!!
Đây là hộp gỗ đào gì?
Sao lại không bóp nát được?
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều hòa thượng chạy ra, hắn trực tiếp nép hộp gỗ đào xuống vách núi!
Chủ tử nói chỉ cần hủy diệt đồ bên trong, làm cho buổi tế trời ngày mai của Nạp Lan quốc không thể lấy ra là được.
Ném xuống vách núi rồi thì chắc là sẽ rất khó tìm được!
Ngày hôm sau, là ngày đại điển tế trời sau thu hoạch vụ thu mỗi năm một lần của triều đình.
Trời còn chưa sáng, mà bên ngoài cửa cung đã đỗ đầy xe ngựa và người xếp hàng vào thành.
Buổi sáng Nạp Lan Cẩn Niên đã trèo tường qua phủ An Quốc Công dặn dò Ôn Noãn mấy câu, sau đó liền đi tới chân núi Quốc Phật Tự để tự mình nghênh đón hộp gỗ đào.
Khu khụ, không đúng, là nghênh đón chủ trì Quốc Phật Tự tiến cung tham gia đại điển tế trời.
Chỉ là Nạp Lan Cẩn Niên đi vào Quốc Phật Tự, lại phát hiện bên trong Quốc Phật Tự không có một bóng người.
Những hòa thượng kia đi đâu hết rồi?
Sắc mặt hắn thay đổi, nhanh chóng chạy vào trong đại điện cung phụng hộp gỗ đào.
Quả nhiên, không thấy hộp gỗ đào trên bàn án đâu!
Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, vừa lúc thấy một tăng nhân già đi ra.
"Sư phó, chủ trì đâu?"
Tăng nhân già híp mắt, nhìn nửa ngày mới nhận ra hắn là Cẩn Vương.
"A di đà phật, bần tăng gặp qua Cẩn Vương!"
Nạp Lan Cẩn Niên nâng tay đỡ ông ấy một chút: "Sư phó đa lễ, người trong chùa đã đi đâu rồi?"
Tăng nhân già lắc đầu, ông ấy cũng không biết, ông ấy tỉnh ngủ liền không nhìn thấy người đâu rồi.
"A di đà phật."
Lúc này lỗ tai của Nạp Lan Cẩn Niên giật giật, sau đó bóng dáng chợt lóe lên liên biến mất.
Tăng nhân già: ”..."
Lúc này, dưới vách núi, chủ trì Quốc Phật Tự đang chỉ huy hòa thượng trong chùa tìm kiếm khắp nơi.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn một đám hòa thượng cầm nhánh cây tìm kiếm khắp nơi, trong lòng sinh ra một dự cảm không tốt.
Hắn lắc mình đi tới trước mặt chủ trì Quốc Phật Tự: "Chủ trì đại sư, xảy ra chuyện gì?" Chủ trì Quốc Phật Tự đang cầm một nhánh cây thô như ngón tay cái de khảy lá rụng trên mặt đất, tìm kiếm khắp nơi.
Thấy Nạp Lan Cẩn Niên tới liền giận sôi máu, cầm nhánh đập về phía cẳng chân của Nạp Lan Cẩn Niên: "Tiểu tử thúi! Vì sao tối hôm qua ngươi không tới!"
Nạp Lan Cẩn Niên: '.......
Trong một căn viện ở ngoại thành
Đế Quân Hiền ngồi ở ngoài cửa sổ nhìn sắc trời, như đang suy tư gì đó.
Vết thương trên người hắn còn chưa khỏe lại, sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt.
Một người mặc áo đen đi đến, cung kính hành lễ: "Chủ tử."
Đế Quân Hiền nhìn về phía hắn: "Thế nào, lấy được chưa?"
"Bẩm chủ tử, chủ trì của Quốc Phật Tự có võ công cao cường, thuộc hạ không thể lấy về được nhưng đã ném nó xuống vách núi! Một chốc một lát là tuyệt đối không tìm thấy được!"
Đế Quân Hiền nhíu mày: "Không mang về được thì sao không hủy diệt?"
Nếu như mà bị tìm được thì sẽ không ngăn cản được Nạp Lan Cẩn Niên và Tuệ An quận chúa thành thân.
"Thuộc hạ vô dụng, hộp gỗ đào kia có chút kỳ quái, với công lực của thuộc hạ thì không hủy hoại được!"
Đế Quân Hiền nghe vậy liền tức giận tới mức hất đổ chén chà: "Vô dụng!"
Người mặc áo đen kia sợ tới mức cúi đầu xuống, vội nói: "Nhưng mà thuộc hạ cố ý trốn ở nơi xa canh giữ thật lâu, lúc thuộc hạ trở vê thì đám người Cẩn Vương vẫn còn chưa tìm được, hiện tại đã đến giờ lành, chắc là đã không còn kịp rồi".
Bạn cần đăng nhập để bình luận