Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 201: Là Bồ Tát Bảo Trong

Chương 201: Là Bồ Tát Bảo TrongChương 201: Là Bồ Tát Bảo Trong
Người ta có chết đều phải trông!
Ông Ôn suýt chút nữa hộc máu: "Đền cái đầu ngươi! Không được trồng! Hiện tại chỉ vừa mới trồng, không có quan hệ, nhanh dừng tay, không được tiếp tục trồng!"
Tức chết ông ta! Lão tứ là kẻ điên! Lấy chết tạ tội! Mạng của hắn là mạng của hắn saol
Mạng của hắn là ông đây cho hắn!
Thế mà lại dám lấy mạng sống của chính mình ra đùa giỡn!
Thôn trưởng cũng nói với Ôn Gia Thuy: "Gia Thụy, chỉ vừa bắt đầu trồng, không có quan hệ, hiện tại cậu nhanh thu hồi lúa trong đất là được. Sao phải dùng cái chết tạ tội nghiêm trọng như vậy!"
Ôn Noãn biết những người này là vì muốn tốt cho họ, nhưng loại lúa này thật sự có thể trồng! Nàng sẽ không bởi vì một truyền thuyết giả dối mà nhượng bộ.
Nàng kiên quyết lắc đầu: "Thôn trưởng bá bá, không phải bản thân chúng cháu muốn trồng, là Bồ Tát bảo chúng cháu trồng! Cho nên chúng cháu nhất định phải trông!"
Thôn trưởng nghe xong lời này có hơi kinh ngạc: "Bồ Tát bảo cháu trồng? Đây là có chuyện gì?"
Chu thị nghe được lời này cười nhạo một tiếng, chua ngoa nói: "Bồ Tát bảo ngươi trồng ư? Bồ Tát bảo ngươi trồng như thế nào? Nói nghe một chút! Ta cho ngươi biết, đừng tùy tiện đem Bồ Tát ra nói giỡn, sẽ gặp báo ứng!"
Ôn Noãn nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái: "Báo ứng chỉ biết dừng ở trên những người âm hiểm tiểu nhân mà thôi."
Ôn Noãn dứt lời, vừa lúc trên đỉnh đầu trời xanh có một đám chim di trú bay qua, sau đó xả một đống phân chim xuống đầu Chu thị.
Chu thị cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống đầu mình, bà ta đưa tay lau, nhìn thì phát hiện đó là phân chim, dạ dày một trận quay cuồng.
Ôn Noãn không khỏi cười lớn: "Ha ha, xem ra báo ứng tới! Hơn nữa là báo ngay lập tức!"
Có người không nhịn được cười: Chu thị cũng quá xui xeol
Chu thị tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu và cặn bã trong dạ dày, không thèm tranh cãi với Ôn Noãn, bà ta nhanh chóng xoay người về nhà gội đầu.
Quá ghê tởm!
Thôn trưởng không để ý đến những chuyện vặt vãnh như vậy, thôn của bọn họ ở gần núi, mỗi cuối thu, rất nhiều chim di trú từ phương bắc sẽ bay về núi trú đông ở đây.
Có đôi khi thôn dân đang thu hoạch ở ngoài ruộng thường xuyên sẽ trúng "Giải nhất".
Chuyện này cũng không hiếm lạ, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thật ra ông ấy cũng cảm thấy người trồng lúa trong truyền thuyết kia chỉ là xui xẻo gặp phải thiên tai, toàn bộ chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Noãn nhị, tại sao cháu nói loại lúa này là Bồ Tát bảo cháu trồng?"
Mọi người đều nhìn về phía Ôn Noãn, chờ nàng giải thích.
"Lần trước cháu mơ một giấc mơ, trong mơ có một vị Quan âm nương nương xinh đẹp mặc áo dài trắng, trên đầu phát sáng nói với cháu sau khi thu hoạch vụ thu hãy trông một vụ lúa, tạo phúc cho hương thân, như vậy thân thể của cháu sẽ tốt, vê sau sẽ khỏe mạnh.
Cháu nói nhà cháu bởi vì cháu bị bệnh, đồng ruộng không có, phải trồng như thế nào? Bồ tát liền dạy cháu bán ốc nước ngọt xào kiếm bạc. Ngày hôm sau, cháu liền nói việc này với cha, sau đó nhà chúng cháu thật sự dựa vào việc bán ốc nước ngọt xào kiếm được bạc mua đất. Lúa mì vụ đông cũng là Bồ Tát dạy chúng cháu làm, cháu đã đồng ý, cho nên chúng cháu nhất định phải trông nó!"
Thôn trưởng cũng kinh ngạc: "Thì ra bán ốc nước ngọt xào là Bồ Tát dạy cho cháu?"
"Đương nhiên, nếu không thì cả nhà chúng cháu sao có thể nghĩ ra cách bán ốc nước ngọt xào được!"
"Ai biết ngươi có phải cố ý bịa chuyện lừa gạt chúng ta không?" Thím Vĩnh Phúc không khỏi nghỉ ngờ nói.
Ôn Noãn đã sớm đoán được sẽ có nghi vấn như vậy, nàng bình tĩnh nói: "Thân thể của cháu hiện tại tốt lên đều là nhờ Bồ Tát phù hộ! Nếu không thím nói xem tại sao cháu lại có thể đột nhiên tốt lên như bây giờ?"
Thím Vĩnh Phúc: ....'
Vợ Nhị Lại Tử: "Nha đầu này uống thuốc nhiều năm như vậy, tốt lên thì có cái gì kỳ quái? Dù sao thì cũng không thể trồng loại lúa này, ai mà biết giấc mơ của nha đầu này có phải sự thật hay không? Nếu trồng, lỡ như thật sự có thiên tai, cả nhà ngươi cho dù chết hết đền tội thì cũng đã quá muộn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận