Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 1997: Tra Được Cái Gì?

Chương 1997: Tra Được Cái Gì?Chương 1997: Tra Được Cái Gì?
Ôn Noãn lắc đầu: "Cũng không xem như hạ ngáng chân cho ta, chẳng qua là có người trong đợt quyên tặng áo bông này đã lấy hàng kém thay hàng tốt, bị ta trả lại đồ ở ngay trước mặt mọi người".
Vốn dĩ là muốn làm chuyện tốt để có một thanh danh tốt, cuối cùng lại bị Ôn Noãn làm mất mặt trước mặt mọi người, thanh danh bị kém đi, vậy nên trong lòng sẽ oán trách Ôn Noãn nhiều chuyện!
Nhưng mà canh giữ ở biên cương, dùng tánh mạng đi bảo vệ gia đình, bá tánh và quốc gia, vậy nên vấn đề ấm no của các binh lính không thể làm qua loa được.
Lần này các phủ ở kinh thành quyên tặng 60 vạn bộ áo bông, trong 30 vạn bộ áo bông chỉ có năm vạn bộ là áo bông cực kỳ dày dặn chắc tay, có thể đưa tới Bắc cương. Còn lại 25 vạn bộ áo bông thì có 23 vạn bộ là áo bông mỏng, cũng có thể đưa tới biên cảnh Nam Cương.
Nói cách khác, lần này có hai vạn bộ là hàng kém, lấy bông cũ, đã mốc meo tới mức biến thành màu đen để cải tạo lại.
Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong cũng không thấy ngoài ý muốn: "Dối trá! Trên danh sách đều viết là áo bông mới dày dặn, kết quả lại làm ra chuyện như thế, bị mất mặt thì có thể trách ai được?!"
Lúc này Tử Uyển bưng bữa tối đi vào: "Quận chúa, Cẩn Vương, mời dùng bữa!"
Ôn Noãn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Huynh vẫn chưa dùng bữa à?"
Nạp Lan Cẩn Niên cầm lấy chiếc đũa gắp một cái cánh gà đặt vào trong chén của Ôn Noãn: "Chờ muội trở về cùng ăn'.
"Vậy thì mau ăn di
"Ừm"
Hai người yên lặng ăn cơm, lúc này Phong Niệm Trần từ bên ngoài vội vàng đi đến, thấy hai người đang ăn cơm thì lập tức nói với Tử Uyển: "Tử Uyển, mau lấy thêm một bộ bát đũa cho ta! Đi ra ngoài một ngày, bản công tử sắp đói chết rồi!"
Ôn Noãn tò mò nói: "Phong đại ca, ngươi đi tra cái gì à?"
"Giả Tĩnh Như" Phong Niệm Trần kẹp một cái đùi gà lên liền gặm.
"Tra được cái gì? Hiện tại nàng ta đang ở đâu?" Nạp Lan Cẩn Niên hỏi.
Phong Niệm Trần không thèm phản ứng hắn, đợi ăn hết cái đùi gà mới nói: "Vẫn chưa điều tra được tung tích của nàng ta, nhưng mà đúng thật là Giả Tĩnh Như đã bảo người của Thần Y Cốc thu mua rất nhiều dược liệu. Nhưng mà những dược liệu kia cũng không phải thuốc trị thương, ta xem qua thấy đều là một ít dược liệu điều trị bệnh cảm và sốt. Đương nhiên cũng có thuốc trị thương, nhưng mà không quá nhiều, chỉ bằng với lượng mà bình thường Thần Y Cốc hay mua sắm! Chỉ cần không phải thuốc trị thương thì Thần Y Cốc cũng không xem như tham dự vào chiến sự của các quốc gia".
"Dược liệu trị sốt và cảm?" Ôn Noãn kinh ngạc nói.
"Ừm'". Phong Niệm Trần lôi danh sách thu mua mình lấy được ra.
Ôn Noãn đặt chiếc đũa xuống, nhìn thoáng qua.
"Sao bỗng dưng nàng ta lại mua nhiều loại dược liệu bình thường này để làm gì?"
Phong Niệm Trần: "Có lúc Thần Y Cốc sẽ mua một số lượng dược liệu lớn để cho đệ tử của Thần Y Cốc học tập luyện đan, việc này cũng không quá kỳ lại"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn: "Số dược liệu này trừ bỏ trị liệu bệnh cảm và sốt bình thường thì còn có thể trị liệu cái gì? Có dùng cho chướng khí ở Nam Cương được không?" "Rất nhiều, các dược liệu khác nhau phối hợp lại sẽ trị liệu được những bệnh khác nhau. Hơn nữa những dược liệu này cũng có loại giải được độc trong chướng khí! Như là mấy loại dược liệu này lại thêm... thì có thể giải ôn dịch, đây là đơn thuốc mà lúc trước ta đã dùng để trị liệu..."
Ôn Noãn nói đến đây thì hơi ngừng lại.
Động tác của Phong Niệm Trần cũng dừng lại.
Nạp Lan Cẩn Niên siết chặt chiếc đũa trong tay.
"Không thể nào?" Phong Niệm Trần khiếp sợ nói!
Nhưng mà trong lòng hắn lại cảm thấy có thể đây chính là chân tướng!
Người Bắc Minh phát rô, không có gì là không làm được.
"Không thể không đề phòng!" Nạp Lan Cẩn Niên nói xong liền mím môi.
Mấy ngày tiếp theo, Nạp Lan Cẩn Niên vẫn luôn bận rộn ở bên ngoài, ngay cả người luôn ở trong phòng dược cả ngày như Phong Niệm Trần cũng không thấy bóng dáng.
Hôm nay Ôn Noãn đang dùng bữa thì thấy Nạp Lan Cẩn Niên đi đến, sắc mặt có chút nghiêm túc.
"Huynh tra được cái gì rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận